Lúc này Thượng Quan Phong mở miệng nói: “Tô sư muội, muội chưa lập gia đình mà đã bị nghi ngờ là mang bầu, chuyện này quả thực không tốt cho cho danh tiếng của muội.
Ta có một cái đề nghị như thế này, Tô sư muội có hứng thú để nghe hay không?”
“Huynh muốn nói gì thì cứ việc nói, không cần phải dài dòng như vậy!”
Mặt Thượng Quan Phong đầy vẻ lúng túng, nhưng hắn ta vẫn nói tiếp: “Tô sư muội, sao muội không bỏ đứa bé này đi? Như vậy thì muội sẽ không bị liên lụy nữa, nếu như Tô sư muội không ngại, thì ta tình nguyện cưới Tô sư muội làm thê tử, muội cũng đã biết ta là Nhị hoàng tử của Thủy Vân Quốc, đến lúc đó bổn hoàng tử nhất định sẽ phong nàng làm Vương Phi.
Nếu như có một ngày ta may mắn được lên làm hoàng đế thì muội cũng sẽ chính là hoàng hậu của Thủy Vân Quốc.”
Sau khi nói xong, Thượng Quan Phong nhìn Tô Tử Mạch với ánh mắt đầy mong đợi, với điều kiện phong phú như thế, hắn ta cảm thấy Tô Tử Mạch chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị của mình.
Nhưng mà Thượng Quan Phong lại phải bất ngờ bởi vì Tô Tử Mạch chẳng những không đồng ý với điều kiện của hắn ta, mà nàng chỉ liếc mắt về phía hắn ta đúng một cái, ánh nhìn đó cứ như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.
“Thượng Quan Phong, đầu óc huynh có phải bị hỏng rồi không? Bổn tiểu thư danh tiếng xấu hay tốt, có lấy chồng hay không thì có quan hệ gì với huynh?”
Tô Tử Mạch vốn đang cảm thấy Thượng Quan Phong nhìn thế mà cũng không tệ lắm, có thể miễn cưỡng quen biết, ai mà ngờ hắn ta lại là người tự cho mình là đúng như vậy.
Ngay cả cả nàng có mang thai thì cũng sẽ không coi trọng loại người như vậy, sau khi từ chối Thượng Quan Phong, Tô Tử Mạch trực tiếp rời đi.
Sau khi rời khỏi Thượng Quan Phong, nhất thời Tô Tử Mạch cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, những lời vừa nãy của Thượng Quan Phong thật sự làm nàng cảm thấy rất chán ghét.
Sau khi rời khỏi quán trà Tô Tử Mạch đang chuẩn bị trở lại nhà họ Tô, nhưng đi được một nửa thì nàng bỗng nhiên dừng bước.
Chẳng biết tại sao Tô Tử Mạch lại đột nhiên có một loại trực giác rất mãnh liệt, giống như vẫn luôn có người đi phía sau mình.
Tô Tử Mạch nhìn về bốn phía một lần, nàng cũng không phát hiện ra bất kỳ bóng người nào, nhưng cảm giác lo âu trong lòng lại ngày càng trở nên mãnh liệt.
Lúc này Tô Tử Mạch lựa chọn tin tưởng trực giác của bản thân, với kinh nghiệm làm đặc công ở kiếp trước thì có những lúc trực giác của bản thân còn chuẩn xác hơn cả những thứ mà chính mắt mình nhìn thấy.
Sau đó Tô Tử Mạch lập tức quay đầu, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong thực tế, sự phòng bị của nàng đã được nâng lên mức cao nhất.
Quả nhiên, khi Tô Tử Mạch đi tới đầu một con hẻm, thì bất chợt có thứ ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ trong ngõ hẻm, trực tiếp đâm về phía ngực nàng.
Nếu như Tô Tử Mạch đi đứng không phòng bị giống như bình thường, thì lúc đó nhất định sẽ bị cây kiếm này đâm trúng.
Nhưng cũng may là trước đó Tô Tử Mạch vẫn luôn duy trì sự đề phòng, trước khi luồng ánh sáng lạnh lẽo kia kịp đâm tới thì Tô Tử Mạch đã tìm thấy điểm sơ hở, nàng lắc người một cái tránh thoát khỏi chiêu này.
Mà vào lúc này, có một nam nhân vóc dáng thấp bé, lấm la lấm lét xuất hiện ở trước mặt nàng.
Tên nam nhân đó nhìn về phía Tô Tử Mạch với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, giống như ông ta đang kinh ngạc vì sao Tô Tử Mạch lại có thể tránh được một kiếm này của mình.
“Ngươi là ai? Tại sao phải gϊếŧ bổn tiểu thư?”
Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm nam nhân kia một hồi, ở trong ấn tượng của nàng thì dường như từ xưa đến nay nàng chưa từng gặp người đàn ông này.
Vô duyên vô cớ nhưng lại tìm trăm phương ngàn kế để ám sát mình, nàng cảm thấy trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.
Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, nói: “Ha ha! Chúng ta làm sát thủ, từ trước đến nay đều lấy tiền làm việc, không cần lý do, muốn trách thì hãy trách cái người mà ngươi đã đắc tội!”
Sau khi nói xong, tên đó lại quơ quơ thanh trường kiếm trong tay, tiếp tục đâm về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy chỉ có thể bị động ngăn cản.
Trong lúc giao thủ nàng phát hiện ra rằng người này có tu vi vượt xa mình, trên trường kiếm của hắn ta còn tản ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt.
Từ linh lực và màu sắc của tia sáng, ta có thể thấy được tu vi của người này đã đạt đến cấp bậc linh sư.
Mà bây giờ Tô Tử Mạch mới chỉ là một linh giả mà thôi, mặc dù dựa vào đan dược lần trước, tu vi của Tô Tử Mạch đã đạt đến linh giả cấp chín.
Cho dù là như vậy