Bạch Lạc trầm tư một lát mới nói: “Nói ra thì cách điện Thần Dược của chúng ta mấy chục dặm về phía đông có một bí cảnh Hang Mê Long, điện Thần Dược của chúng ta cũng có rất nhiều đệ tử đến đó để rèn luyện, nhưng nhiều năm vẫn chưa ai có may mắn nhặt được chỗ tốt nào từ bí cảnh đó cả.
”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì khuôn mặt không khỏi lộ vẻ tiếc hận: “Muội muốn đến bí cảnh cũng vì hy vọng ở đó có gì đó giúp muội tăng nhanh tu vi thôi, nếu ở đó chẳng có gì tốt thì qua đó làm gì cơ chứ?”
“Tô sư muội không thể nói vậy được, bí cảnh này quan trọng nhất là cơ duyên, truyền thuyết nói rằng trong Hang Mê Long có một loại quả thần có thể giúp tăng tu vi một cách nhanh chóng, chỉ là chưa từng có bất kỳ ai phát hiện ra mà thôi, không phải bất kỳ bí cảnh nào trên đại lục này đều có thứ đó đâu, đi thử một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa bí cảnh này tương đối an toàn, dựa vào tu vi của Tô sư muội hiện nay thì cho dù một mình vào bí cảnh đó thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn.
”
Nghe Bạch Lạc phân tích một lúc thì Tô Tử Mạch cũng đã vô thức đồng tình gật đầu, bởi vì tu vi hiện tại của nàng cũng chỉ là cấp bậc linh sư mà thôi.
Tu vi này của nàng có thể xem như cao hơn không ít người tu luyện nhập môn khác, nhưng nếu so với những kẻ mạnh thực sự thì vẫn chẳng thấm vào đâu, thật sự là một cấp bậc vô cùng nửa vời.
Nếu bây giờ Tô Tử Mạch tuỳ tiện xông vào một bí cảnh cực kỳ nguy hiểm thì chưa nói đến việc gặp được kỳ ngộ nào mà có khi còn mất luôn tính mạng nữa.
Vì vậy, dường như bí cảnh Bạch Lạc vừa nói thực sự là phù hợp nhất cho Tô Tử Mạch lúc này, sau khi Tô Tử Mạch cân nhắc thấu đáo thì gật đầu nói: “Được, đa tạ Bạch sư huynh đã chỉ giáo.
”
“Nếu Tô sư muội chuẩn bị đi bí cảnh này thì hay là để huynh đi cùng muội, dù sao hai người cùng đi vẫn dễ giúp đỡ nhau hơn.
”
Tô Tử Mạch nghe hắn ta nói vậy thì lắc đầu nói: “Không cần đâu Bạch sư huynh, muội đi một mình là được rồi, không cần phải phiền đến Bạch sư huynh đâu.
”
Bạch Lạc thấy Tô Tử Mạch cự tuyệt thì cũng không miễn cưỡng thêm nữa, sau khi kiểm tra vết thương của Tô Tử Mạch đã khỏi hẳn thì xoay người rời khỏi.
Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn thì Tô Tử Mạch đã rời khỏi điện Thần Dược, đến chỗ bí cảnh mà Bạch Lạc nói hôm qua.
Đến trưa thì Tô Tử Mạch rốt cuộc cũng thấy được bí cảnh theo lời Bạch Lạc nói, trước mặt nàng là một hang động sâu không thấy đáy.
Tô Tử Mạch không khỏi cau mày khi nhìn cửa hang động đen ngòm này, sơn động này trông có vẻ quá bình thường nếu không phải do Bạch Lạc đã đề cập qua với nàng thì nàng nhất định không thể tưởng tượng được nơi này chính là Hang Mê Long đâu.
Tô Tử Mạch thấy hơi bối rối và hoài nghi trong lòng, nhưng dù sao thì cũng đã tới tận đây rồi, nếu tay trắng quay về thì chuyến này vô ích quá rồi, ít nhất nàng cũng muốn vào xem thử mới cam lòng.
Tô Tử Mạch nghĩ đến đây thì quyết tâm lập tức dâng cao, quyết định bước vào trong động xem thử.
Ngay khi Tô Tử Mạch bước vào trong sơn động này thì nàng cảm thấy toàn thân đột nhiên nhẹ bẫng trong chốc lát, giống như bản thân vừa đi xuyên qua thứ gì đó vậy.
Mà ngay sau đó thì Tô Tử Mạch bỗng thấy trước mắt sáng ngời, bản thân nàng thì đang ở trong một khu rừng.
Trong tầm mắt của nàng chỉ thấy toàn là những cây cổ thụ và bãi cỏ xanh mướt rộng lớn, cây cối tuyệt đối không thể sinh trưởng trong hang động được.
Tô Tử Mạch cũng bắt đầu mơ hồ hiểu được, cửa hang lúc nãy chỉ là cửa vào mà thôi, bí cảnh thực sự là thế giới bên trong hang động này.
Hiện tại Tô Tử Mạch đang ở trong một không gian khác, mà nơi này mới là Hang Mê Long thực sự.
Sau khi Tô Tử Mạch phát hiện ra điều này thì trong lòng vừa hưng phấn, kích động vừa hơi thấp thỏm, lo lắng vì đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch tiến vào một bí cảnh.
Tô Tử Mạch cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó chọn ngẫu nhiên một hướng để đi.
Trước đó Bạch Lạc đã từng nói với nàng rằng trong bí cảnh khi chọn những hướng khác nhau để đi thì sẽ gặp phải những khảo nghiệm khác nhau, ví dụ như sẽ gặp phải những ma thú hung mãnh gì đó chẳng hạn.
Chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm đó thì sẽ được tự động đưa ra khỏi bí cảnh, trong quá trình này thì tu