" Người tới truyền lệnh của ta, trận chiến thắng này Hiên Viên Chiến Thiên đóng góp công lớn ban thưởng lập tức một ngàn trung phẩm linh thạch, gửi tấu lên bệ hạ phong quan, đồng thời đem công lao của Hiên Viên tướng quân truyền khắp thiên hạ.
"
Một tên binh lính vội vàng đáp: " Vâng "
Hiên Viên Chiến Thiên: "....!"
Cơm mẹ nấu! Chẳng phải ngươi nói lấy đức phục người sao?
Người binh lính đang đi bẩm báo đã bị Hiên Viên Chiến Thiên cản lại: " Phò mã nói đùa, huynh đệ chớ tin.
"
Trong lòng hắn thì đang đem mười tám đời tổ tông của Trần Minh Quân hỏi thăm một lượt.
Lấy đức phục người em gái ngươi!
Trở lại trên bàn nhậu, Hiên Viên Chiến Thiên đậu đen rau muống cầm vò rượu lên uống ừng ực mấy hơi.
Trần Minh Quân nhìn cũng không nhìn hắn một cái, tiếp tục chậm rãi gắp một gắp thức ăn hỏi: " Ta tưởng ngươi đi? "
Đem vò rượu đặt xuống, Hiên Viên Chiến Thiên có chút tức giận mắng thầm " đi em gái ngươi! ".
Một khi tin tức này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ mặc kệ thật giả thế nào đều sẽ tin hắn phản bội Bắc Di.
Nếu không thì tại sao đại quân Bắc Di đang trên đà thắng lợi bỗng nhiên lại thua đau như vậy?
Cách giải thích chỉ có một thôi.
Kế này của Trần Minh Quân thực sự đủ thâm!
Bản thân hắn thì cũng không sao, coi như thanh danh mất sạch cũng thôi nhưng còn người nhà hắn ở Bắc Di chỉ e tính mạng khó giữ.
Trong lòng chửi thì chửi, Hiên Viên Chiến Thiên vẫn mở miệng cò kè: " Ta thuần phục Đại Lê.
"
Câu nói này mang theo hàm ý rất rõ ràng, hắn chịu thuần phục Đại Lê chứ không chịu thuần phục Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân nhún vai: " Tốt, người tới truyền ra tin tức Hiên Viên Chiến Thiên thuần phục Đại Lê.
"
Hiên Viên Chiến Thiên: "....!"
Mẹ! Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Cảm nhận được ánh mắt của Hiên Viên Chiến Thiên, Trần Minh Quân cười hỏi: " Thế nào? Ta làm vậy có gì sai sao? Ngươi rõ ràng nói thuần phục Đại Lê, ta chỉ công bố giúp ngươi thôi.
"
Hiên Viên Chiến Thiên khóe miệng giật một cái, giúp em gái ngươi! Rõ ràng muốn dùng mưu hèn kế bẩn ép ông đây thuần phục vậy mà vẫn còn giả vờ đường đường chính chính như thế, thực sự không biết xấu hổ sao?
Bị dồn vào đường cùng, hắn chỉ đành tìm cứu viện: " Nhị công chúa chẳng lẽ trơ mắt nhìn sao? "
Lê Ngọc Anh ngồi ở trên mái nhà nghe vậy thì trầm mặc, nàng không phải người ngu tự nhiên biết rõ ý định của Trần Minh Quân là gì.
Nói thật nàng cũng có chút do dự, Hiên Viên Chiến Thiên thực sự là một nhân tài, còn rất nhiều giá trị bồi dưỡng.
Nếu như có thêm người này phục vụ cho Đại Lê thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng nghĩ đến Trần Minh Quân thân cô thế cô, một mình nơi xứ lạ....
Thân phận xuyên không giả của hắn nàng cũng đã biết rõ, nguyên nhân hắn muốn lôi kéo Hiên Viên Chiến Thiên nàng cũng đoán được già nửa.
Cũng vì vậy nên mới do dự mãi.
Cuối cùng, Lê Ngọc Anh thở dài nói: " Truyền lệnh, đem tin tức Hiên Viên Chiến Thiên quy thuận Đại Lê truyền ra.
"
Hiên Viên Chiến Thiên khẽ nhíu mày, tự hỏi vì sao Lê Ngọc Anh sẽ đưa ra quyết định này.
Nàng là công chúa của Đại Lê, chẳng phải nên vì Đại Lê cân nhắc sao?
Ánh mắt hắn rơi vào người thiếu niên đang ngồi ở phía đối diện, trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ bởi vì từ đầu đến cuối Trần Minh Quân vẫn luôn điềm tĩnh ngồi ăn tựa như chẳng hề bận tâm đến sự có mặt của Lê Ngọc Anh.
Đem một bát cơm cuối cùng ăn xong, Trần Minh Quân đem bát đũa đặt xuống, lấy ra một cái khăn lụa lau miệng, đứng dậy.
Hiên Viên Chiến Thiên còn đang chìm trong suy nghĩ thì Trần Minh Quân đã đứng dậy, không chút lưỡng lự rời đi.
"??? " Hiên Viên Chiến Thiên khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó lại trầm mặc.
Hắn hiểu, thời gian Trần Minh Quân cho hắn suy nghĩ đã hết.
Khi Trần Minh Quân chuẩn bị bước xuống cầu thang, Hiên Viên Chiến Thiên rốt cuộc đưa ra quyết định.
Chỉ nghe tiếng nói của hắn truyền lại: " Ngươi có thể đưa cha mẹ ta an toàn rời khỏi Bắc Di, đến Đại Lê sao? "
Bước chân của Trần Minh Quân dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, hắn cũng không trả lời thẳng câu hỏi này mà chỉ hạ lệnh: " Truyền lệnh của ta, một tuần sau chém đầu chủ tướng của Bắc Di trước cổng thành để tế linh hồn của những người đã hy sinh.
"
Nói xong cũng không quay lại, bước chân xuống lầu.
Hiên Viên Chiến Thiên nhìn vò rượu đặt trên mặt bàn, khẽ thở dài một hơi, cay đắng cười cười cầm vò rượu lên uống ừng ực.
.............
Tại một tòa phủ đệ nằm riêng biệt,
Trong sân bài trí một cái đình nghỉ mát, Lê Ngọc Anh một tay dùng đũa gắp thức ăn, một tay nâng vò rượu lên uống.
" Uống rượu một mình không buồn sao? "
Tiếng nói từ phía sau truyền đến khiến cho động tác của nàng hơi dừng lại sau đó lại tiếp tục, nàng trả lời: " Chẳng liên quan đến ngươi.
"
Trần Minh Quân cười cười đi đến, mặt dày ngồi xuống bên cạnh, tự mình rót cho mình một chén rượu nói: " Ban nãy cảm ơn ngươi.
"
" Đừng! Rượu này ngươi không....!" Lê Ngọc Anh nghe vậy vội vàng ngăn cản, đáng tiếc đã muộn.
" Rượu này làm sao? Chẳng lẽ ngươi keo kiệt đến mức một ly rượu cũng không cho ta uống? " Trần Minh Quân uống một hơi cạn sạch, cười hỏi.
Nhưng ngay khi nói xong câu nói này hắn bỗng nhiên cảm thấy từ trong dạ dày truyền đến cảm giác nóng rực, tiếp sau đó toàn thân cũng đỏ ửng lên.
Sau cùng hắn chỉ thấy đầu óc quay cuồng, không tự chủ ngã gục xuống bàn.
Lê Ngọc Anh lo lắng đưa một ngón tay về phía mũi hắn kiểm tra, phát hiện hắn chỉ do say rượu mà ngủ thiếp đi mới thở phào một hơi.
Nhìn bộ dáng này của Trần Minh Quân khiến nàng không nhịn được cười rộ lên: " Rượu này rất mạnh, ngươi