Bên ngoài bàn luận sôi nổi là vậy, còn người đang được ca tụng là Kỳ Lân Tử Trần Minh Quân thì còn đang đợi chờ mòn mỏi ở trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
" Hắt xì!! "
Chẳng hiểu sao ngày hôm nay tự nhiên cái mũi buồn buồn làm cho hắn hắt xì liên tục, điều này làm cho hắn có chút lo lắng: " Chẳng lẽ bị cảm rồi? "
Không đúng! Chẳng phải võ giả sẽ không bị ốm sao?
Mà lại lão cha vợ rốt cuộc muốn làm gì? Kêu ta đứng đợi ở đây từ chiều qua cho đến tận bây giờ vậy mà chẳng thấy hắn đâu cả.
Thấy Phương công công đẩy cửa đi vào, Trần Minh Quân vội vàng chạy đến hỏi thăm: " Công công, thế nào rồi? Hoàng thượng lúc nào mới đến gặp ta? "
Hỏi, tay kín đáo đưa cho Phương công công mấy chục viên linh thạch trung phẩm nhưng lại bị Phương công công từ chối, nhíu mày hỏi: " Phò mã định làm gì vậy? "
Trần Minh Quân thầm mắng " tham lam ", lại lấy ra thêm mười mấy khối linh thạch thượng phẩm cùng một chỗ đưa qua.
Phương công công lúc mới vẻ mặt tươi cười nói: " Chúc mừng phò mã nha! "
Trần Minh Quân: "??? "
Đang yên đang lành tự nhiên chúc mừng? Chúc mừng cái gì?
Không lẽ Ngọc Kiều có thai???
Ách....!ta nhớ là cả hai đứa còn chưa động phòng mà.
Hay là lão cha vợ chuẩn bị đem Ngọc Anh cũng gả?
Cái lại càng vô lý rồi, lấy tính cách của lão cha vợ làm gì dễ dàng đến thế.
Đoán không được, hắn đành phải mở miệng hỏi: " Lời ấy của Phương công công là có ý gì? "
Phương công công cười híp mắt lại, đáp: " Những chiến tích của phò mã tại chuyến xuất chinh lần này đã được lan truyền toàn bộ Đại Lê.
"
Trần Minh Quân nghe xong khẽ giật mình, tốc độ truyền tin nhanh như vậy? Hắn nhớ là nơi này không có điện thoại lại càng không có mạng xã hội a?
Phương công công bổ sung: " Còn có thiên tư của phò mã cùng với hai lần lấy phương thức nghiền ép đánh bại Triệu Hạo.
"
Trần Minh Quân: "!!! "
Lần này hắn bình tĩnh không nổi, trong lòng tràn ngập sự lo lắng.
Tự hỏi rốt cuộc là người nào đem những tin tức này thả ra ngoài?
Phải biết hắn bây giờ có vô số kẻ thù, Triệu Hạo hiện giờ đã không đáng giá nhắc tới nhưng còn cả một cái Hồ Quốc siêu to khổng lồ đang nhìn chằm chằm....
Hắn vội hỏi: " Công công, tin tức truyền ra bên ngoài thế nào? "
Phương công công không chút giấu giếm kể lại toàn bộ, dù sao khắp thiên hạ đều đã biết rồi, hắn chẳng có lý do gì không nói cả.
Dù cho hắn không nói thì Trần Minh Quân tùy tiện ra phố nghe ngóng cũng sẽ biết thôi.
Nghe Phương công công kể lại hết toàn bộ, vẻ mặt của Trần Minh Quân càng lúc càng ngưng trọng lên.
Hắn sẽ có biểu hiện như vậy là bởi vì bây giờ khắp thiên đều đã biết được cảnh giới thật sự của hắn, lại thêm người tiết lộ là người hắn không tài nào ngờ tới nhất.
Vậy mà lại là Lê Ngọc Anh!
Vẫn may tin tức về Chu Lượng không bị bại lộ nếu không......!lần sát thủ đến tiếp theo rất có thể sẽ là tử kỳ của hắn.
Lúc ở trong bí cảnh hắn chẳng e ngại chút nào, trước mặt mọi người đột phá Siêu Phàm nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã có sự tính toán.
Thứ nhất, bại lộ ra việc mình có thể tu luyện để kéo những người còn trung thành với Đại Trần tập hợp lại, điều này nằm trong kế hoạch.
Thứ hai, hắn có lòng tin chỉ cần còn trong bí cảnh sẽ nhanh chóng đột phá cảnh giới tiếp theo bởi vì tại đó hắn có thể thoải mái cày quái farm kinh nghiệm.
Đến lúc đó, người đời cùng lắm sẽ chỉ biết hắn mới đột phá đến Siêu Phàm, không biết hắn đã ở Trung Kỳ.
Còn bây giờ thì khác biệt, ra khỏi bí cảnh hắn biết làm cách nào nâng nhanh tu vi?
Lại còn thêm quả nửa năm từ người bình thường đến Siêu Phàm Trung Kỳ , thiên tư như thế chỉ sợ Hồ Quốc trừ khi đầu bị nước vào mới buông tha cho hắn tiếp tục tu hành.
Xong! Quả này thật xong cơm mẹ nấu rồi!
Hắn nghĩ mãi không ra, vì sao Lê Ngọc Anh lại đi tiết lộ những tin tức này.
Làm vậy thì có lợi gì cho nàng?
Không lẽ chuyện Chu Lượng lỗ mãng hại chết vô số binh sĩ, trong lòng nàng còn có lửa giận cho nên làm thế này để hả giận?
Hắn càng nghĩ càng không hiểu, cuối cùng quyết định đi tìm nàng để hỏi cho ra nhẽ.
" Phương công công, nếu như hoàng thượng bận việc, ta còn có việc riêng cần giải quyết cho nên xin cáo lui trước.
"
Nói xong, hắn đang định đi ra ngoài nhưng vừa quay đầu đã thấy hoàng thượng của Đại Lê bước vào.
Lê Ngọc Quang nhìn xem người con rể này, hiếm thấy nở nụ cười hỏi: " Ngươi định đi đâu? "
Trần Minh Quân khựng lại, lúng túng giải thích: " Thấy ngài bận rộn nên nhi thần dự định xin cáo lui trước.
"
" Nhi thần xa nhà lâu ngày, muốn trở về trong phủ nhìn xem Ngọc Kiều thế nào, xin hoàng thượng thứ tội.
"
Lê Ngọc Quang đi đến, ngồi xuống bên cạnh thư án cười như không cười hỏi: " Ngươi định đi tìm Ngọc Anh? "
" Ách....!" Trần Minh Quân bị nói trúng tim đen, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Lê Ngọc Quang nâng tách trà lên, nói: " Không cần tìm, việc này là trẫm lệnh cho nàng làm như vậy.
"
Trần Minh Quân: "??? "
Lời này là có ý gì?
Hoàng Thượng lệnh cho Lê Ngọc Anh đem những tin tức này thả ra? Nhưng làm vậy để làm gì chứ?
Hoàng Thượng của Đại Lê không nói gì thêm về chuyện này mà hỏi sang việc khác: " Chuyến đi lần này thế nào? "
Trần Minh Quân mặc dù trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn đem toàn bộ quá trình báo cáo lại, tất nhiên lược bỏ một số chuyện quan trọng tựa như chuyện riêng giữa hắn và Lê Ngọc