Không lâu sau nhà hàng cũng đã được xây dựng xong, để đảm bảo không có người đến phá đám, Trần Minh Quân cử Chu Lượng đến tọa trấn ở nơi này.
Dân chúng trong Kinh Thành cũng bắt đầu đồn thổi về hành động này của phò mã, người nào người nấy cũng đều tò mò muốn biết Trần Minh Quân định bán cái gì.
Kinh Thành sừng sững bao nhiêu năm, hội tụ đủ tinh hoa ẩm thực từ tứ phương tám hướng, thậm chí còn có rất nhiều món ăn đặc sản của các vùng đất cách Đại Lê rất xa cũng được đem tới bán.
Có thể nói, lĩnh vực ẩm thực đã bị khai phá một cách rất triệt để.
Đồng thời, những loại ẩm thực này mọi người ăn nhiều cũng thành chán, chỉ có những người nghèo khó không có điều kiện nếm thử thì còn thèm khát thôi.
........
Trong cửa tiệm bán mỳ thịt bò ven đường, mọi người vừa ăn sáng vừa thảo luận về đề tài phò mã mở nhà hàng.
Có người cười lạnh, nói: " Ta thấy phò mã lâu ngày chưa được đốt tiền nên ngứa tay ấy mà, chứ kinh doanh cái khỉ gì.
"
Một người khác cũng đồng ý với ý kiến này, gật đầu nói: " Người nào mà chẳng biết phò mã ngày trước chẳng chịu học hành, bây giờ học đòi mở nhà hàng.
Aizzz.....!kiểu này không lỗ đã là phúc bảy đời rồi.
"
Nhưng cũng có người phản bác lại: " Các ngươi thì biết cái gì, biết đâu phò mã đã thật sự cải tà quy chính rồi.
Lần này ngài ấy quyết tâm làm kinh tế, không còn dùng tiền để ăn chơi nữa, có lẽ trưởng thành thật rồi.
"
" Huống hồ ai nói với các ngươi là phò mã chỉ biết ăn với chơi, không có học hành gì? Nếu như vô học mà thắng được Hiên Viên Chiến Thiên lại còn có thể thu phục đối phương về dưới trướng của mình, sao các ngươi không đi thử xem? "
Đám người thản nhiên trò chuyện, có người bênh vực cũng có ngời đem Trần Minh Quân hạ thấp nhưng tất cả đều không biết là nhân vật chính liên tục xuất hiện trong câu truyện của họ đang có mặt ở hiện trường, ngồi ở trong một xó vừa ăn vừa vểnh tai lên hóng hớt.
Cho đến khi hắn hô lên: " Ông chủ, thanh toán! "
Cả cửa tiệm, tiếng bàn luận im bặt mà dừng, tất cả ánh mắt về đổ dồn về phía Trần Minh Quân.
Đám người: "....!"
Phò mã, ngươi ở đây từ lúc nào? Vì sao lại không họ nhẹ một cái để chúng ta biết nha?
Nhất là những tến vừa rồi còn luôn miệng nói xấu, bây giờ ngượng đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, hận không thể kiếm một cái lỗ để chui vào.
Trần Minh Quân cũng không thèm để ý chút nào, đối với tất cả mọi người chắp tay nói: " Lát nữa nhà hàng của ta sẽ khai trương, các vị nếu có thời gian thì đến chung vui nha.
"
Những người gần đây mến mộ hắn rất nhanh buông ra lời hứa hẹn: " Phò mã xin yên tâm, chúng ta tuy không phải người giàu có nhưng lát nữa nhất định sẽ đến ủng hộ.
"
" Như vậy thì xin cảm ơn mọi người.
" Trần Minh Quân mỉm cười, nói: " Vậy các vị xin cứ dùng tiếp, ta đi trước.
"
Nói xong xoay người rời khỏi tiệm mỳ thịt bò, bắt đầu đi thẳng về hướng nhà hàng của mình.
Để gọi đó là nhà hàng thì cũng không đúng lắm, bởi vì trong tương lai Trần Minh Quân còn dự định kinh doanh thêm một số loại đồ uống tại đó, phục vụ theo nhiều mục đích.
Nhưng mà ở nơi này, nghĩa của từ ngữ còn hạn hẹp, hắn chỉ có thể gọi theo cách gọi của mọi người.
Ví dụ như nơi bán đồ ăn nhậu thì gọi tửu quán, tửu lâu.
Nơi kết hợp ăn ( theo cách thông thường không nhất thiết chỉ để nhậu) và uống ( đồ uống không nhất thiết là rượu) thì gọi là nhà hàng.
Nơi bán nước, không bán đồ ăn thì gọi quán trà.
Cũng có thể sử dụng tên để gọi, tỉ như Thính Vũ Lâu, Thanh Vân Các loại hình.
......
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, đến nơi lúc nào chẳng hay.
Nhìn lên tòa kiến trúc trang nhã lại không thiếu phần quý phái, cao bảy tầng đang được người làm trang trí lên vải đỏ, đèn lồng chuẩn bị cho buổi khai trương hắn không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn mở ra một thứ gì đó của riêng mình, tương lai thua lỗ hay kiếm lời còn không rõ nhưng lúc này hắn cảm thấy phấn khởi hơn bao giờ hết.
Chu Lượng từ trên mái nhà nhảy xuống, hành lễ: " Công tử.
"
Trần Minh Quân gật gật đầu, nói: " Dẫn đường.
"
Kể từ khi bản thiết kế được đưa ra, hắn bận nghiên cứu cách làm những món ăn ở quê nhà theo phong cách thế giới này.
Ngoài ra còn phải soạn ra sẵn các bài huấn luyện cho quân đội của mình cho nên không có thời gian đến đây xem thử.
Khi bước vào bên trong, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày vậy mà toàn bộ bản thiết kế do hắn đưa ra lại có thể hoàn thành, không thiếu một chi tiết nào cả.
Sở dĩ nhà hàng có thể nhanh chóng được xây lại xong là bởi vì Trần Minh Quân dựa trên những kiến trúc cũ để xây dựng lại, nói một cách chính xác thì vừa xây vừa sửa, lại thêm hắn không thiếu tiền cho nên thuê một lúc mấy vạn công nhân xây dựng, không nhanh mới là lạ.
Cộng thêm thế giới này không giống như trên Trái Đất, công nhân xây dựng cũng có một bộ phận là người tu luyện, thậm chí cảnh giới lên đến Siêu Phàm.
Vận dụng linh lực, thi triển thuật pháp đẩy nhanh tiến độ, quả là lợi hại.
Đi dạo xong một vòng, đứng ở tầng cao nhất nhìn ra bên ngoài, Trần Minh Quân tràn đầy vẻ hài lòng: " Làm không tệ.
"
" Báo! " Cũng đúng vào lúc này, một tên Hắc Y Vệ chạy đến bẩm báo: " Bẩm báo đại nhân, ngày hôm nay trong thành không hiểu tại sao tiểu thư của Trương gia Trương Tâm Tuệ đến bên hồ nói muốn mở hội vẽ tranh thưởng trà, điều này lập tức thu hút rất nhiều người đến xem.
"
" Báo! " Lại một tên Hắc Y Vệ khác chạy đến: " Bẩm báo đại nhân, đại tiểu thư Phương gia mở hội thưởng trà ngâm thơ ở ngay đầu phố, thu hút rất nhiều người đến xem.
"
" Báo! Bẩm báo đại nhân, tứ tiểu thư của