Sau khi ăn uống no nê, cả ba người lại ngồi uống trà hàn huyên một hồi.
Lê Ngọc Anh cảm thấy bầu không khí quá ngượng ngùng cho nên lấy cớ rời đi trước.
Thấy thời điểm cũng không sai biệt lắm, Trần Minh Quân bắt đầu mở lời: " Nương tử, rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện riêng.
"
Ngọc Kiều nhìn ngắm bầu trời trong xanh, suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói: " Đúng là rất lâu rồi, hoặc cũng chưa từng nói chuyện riêng.
"
Nói, nàng ra hiệu cho hai người thị nữ đi ra ngoài.
Trần Minh Quân cũng đem trận pháp ngăn cách thần thức, trận pháp cách âm, ...v.v..
vân vân và mây mây kích hoạt lên.
Cả hai người lại ngồi một hồi, không người nào mở miệng trước cả.
Vẫn là Lê Ngọc Kiều chủ động hơn một chút, hỏi: " Chuyến đi Thạch Sơn lần này của ngươi thế nào ? "
Trần Minh Quân khẽ gật đầu đáp: " Cũng tạm được.
"
Hắn đem diễn biến kể lại một lần, bên trong tự nhiên lược bỏ đi những tình tiết cần phải bảo mật.
Lê Ngọc Kiều nghe xong, khen ngợi: " Ngươi thật có tài.
"
" Hiên Viên Chiến Thiên tu vi không cao nhưng mưu lược hơn người, bày binh bố trận lại càng không cần phải nói.
Ngay cả những lão tướng quân của Đại Lê ta cũng cho ra đánh giá rất cao về người này.
"
Điểm này Trần Minh Quân cũng tán thành, mặc dù hắn tiếp xúc với đối phương không lâu, trận chiến ở thành Thạch Sơn cũng kết thúc nhanh chóng nhưng chiến tích của người này có rất nhiều.
Quả thực là một tài năng trẻ, một viên ngọc thô đáng giá bồi dưỡng .
Mở ra đề tài khác, Trần Minh Quân hỏi: " Nghe Chu Lượng nói, ngươi về thăm ông ngoại ? Ông ngoại vẫn khỏe chứ ? "
Nhắc đến ông ngoại, Lê Ngọc Kiều mỉm cười đáp: " Yên tâm, hắn còn rất khỏe, bây giờ còn đang kêu gào muốn lấy thêm tiểu thiếp đây.
"
Trần Minh Quân nghe xong thì bội phục sát đất, sống gần ngàn tuổi rồi mà vẫn đòi lấy thêm tiểu thiếp, không sợ lao lực a.
Hắn lại định buôn dưa lê thêm một ít chuyện thì bị Lê Ngọc Kiều cắt ngang, nàng nói: " Ngươi muốn nói chuyện riêng với ta, chắc hẳn không chỉ những chuyện này đi.
"
Trần Minh Quân không vòng vo nữa, quyết định nói ra bí mật của mình.
Khẽ thở dài một hơi, hắn nói: " Kỳ thật, ta đã không còn là hắn nữa.
Ta là một người xuyên không.
"
Khiến cho hắn kinh ngạc là nghe xong bí mật này, Lê Ngọc Kiều không hề ngạc nhiên chút nào, còn nâng chén trà lên bình thản nhấp một ngụm tựa như vừa nghe vào một chuyện hết sức bình thường vậy.
Điều này làm cho Trần Minh Quân đoán mãi không ra, trong lòng của Lê Ngọc Anh hiện giờ đang nghĩ cái gì.
Điềm tĩnh đến độ khiến cho người ta hoang mang.
Quả là đáng sợ !
Đem chén trà đặt xuống, nàng hỏi ngược lại: " Vì sao ngươi lại đem chuyện này nói cho ta biết ? Không sợ ta ly hôn sao ? "
Còn chưa đoán ra trong lòng đối phương nghĩ thế nào, Trần Minh Quân lựa chọn trả lời một cách an toàn: " Nói cho ngươi biết đương nhiên là vì tin tưởng ngươi, còn như ly hôn ......!nếu như ngươi quyết định như vậy, ta cũng không có tư cách phản đối.
"
Lê Ngọc Kiều cười như không cười nhìn xem hắn, nhàn nhạt hỏi: " Cưa đổ nhị tỉ rồi cho nên không sợ bị ta bỏ đúng không ? "
Câu hỏi này để cho Trần Minh Quân cứng họng lại, không biết nên trả lời thế nào cả.
Hắn không lo lắng mất đi vị trí phò mà, nguyên nhân này cũng nằm một phần ở bên trong.
Lấy tam công chúa hắn thành phò mã, lấy nhị công chúa hắn cũng vẫn cứ là phò mã.
Còn như nguyên nhân còn lại, hắn cảm thấy mình là người làm sai cho nên không dám có bất cứ ý kiến gì từ phía người chịu thiệt thòi.
Thấy hắn im lặng mãi, Lê Ngọc Kiều cười nói: " Trong lịch sử thành lập của Đại Lê, to gan như ngươi có lẽ cũng chỉ có một mình ngươi a.
"
Từ trước đến nay, cưới được một người công chúa đa số đều đã mãn nguyện, số còn lại có dã tâm nhưng có gan đi tán sao ?
Thứ nhất, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để yên.
Thứ hai, rất có thể rơi vào kết cục đồng thời mất cả hai, trắng tay ra đi.
Làm gì có ai như Trần Minh Quân, dám công khai tán cả em lẫn chị.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân không phản bác được, chính hắn giống như cũng chưa thấy qua tình huống như vậy