Cho đến một ngày, Long Thiên Vấn nằm ngủ ở trong rừng, chính xác hơn là hắn đang giả vờ ngủ.
Màn đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng kêu lên như dạ khúc dưới ánh trăng.
Mọi thứ đều thường thường không có gì lạ.
Bất chợt, cuồng phong nổi lên.
Một con chim ưng hình thể khổng lồ không biết từ nơi nào bay đến, trên lưng nó đang chở một nhóm người áo đen, bên trong có một vị nữ hán tử tay cầm trường đao.
Chim ưng dừng ngay tại chỗ Long Thiên Vấn đang nằm, vô số người mặc áo đen không một tiếng động nhảy xuống.
Chu Lượng bạo phát tu vi đem cả vùng không gian phong tỏa lại, đề phòng Long Thiên Vấn chạy thoát.
Lê Ngọc Anh thúc giục: " Nhanh lên một chút! "
Long Thiên Vấn vốn chỉ giả vờ ngủ, nhân cơ hội trả đũa một chút cho hả lòng hả dạ nhưng hắn nào ngờ tới đội hình do Trần Minh Quân phái đến sẽ khủng bố thế này, ngay cả cường giả Độ Kiếp Kỳ cũng được điều động...
Còn có Lê Ngọc Anh a!
Ngươi có còn là nhị công chúa của Đại Lê không? Làm sao không biết xấu hổ hợp tác với người xấu đi cướp máu a!
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành tiếp tục giả vờ ngủ để mặc cho hai tên áo đen giữ chặt tay chân, một tên giữ đầu, tên còn lại đổ cái gì đó vào trong miệng.
Tươi sống trải nghiệm cảm giác cá trạch nằm trên thớt .
Trần Minh Quân, ngươi là thằng cờ hó!!!
......................................
Sáng sớm ngày hôm sau, trong phò mã phủ.
" Trần Minh Quân! Trần Minh Quân! Ngươi ra đây cho ta ~ "
" Ông đây muốn nói rõ ràng với ngươi! "
Long Thiên Vấn chạy thẳng một mạch đến phòng của Trần Minh Quân, gõ cửa cũng không thèm gõ, đạp thẳng một cước lao vào bên trong.
Trần Minh Quân lười biếng tỉnh dậy, nhìn thấy người đến là Thiên Vấn, kinh ngạc hỏi: " A! Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy hả? "
Long Thiên Vấn cười lạnh, giả vờ a, ngươi cứ tiếp tục giả vờ.
Hắn lấy ra một cái lọ thủy tinh giơ ra, mắng: " Minh Quân, ta coi ngươi là anh em tốt vậy mà ngươi lại lấy trộm tinh huyết của ta! "
Lấy chức danh phó tổng chỉ huy, Long Thiên Vấn muốn lấy một lọ tinh huyết không có khó gì.
Trần Minh Quân ngáp một cái, hỏi ngược lại: " Ta trộm tinh huyết của ngươi lúc nào? Ngươi có bằng chứng không? "
" Bằng chứng? " Long Thiên Vấn cười lạnh, lấy ra một cái lưu ảnh ngọc nói: " Ngươi tự mình xem đi.
"
Nếu đã dám quay trở về nói lý lẽ, Long Thiên Vấn tất nhiên đã có bằng chứ đầy đủ rồi.
Trải qua nhiều lần bị cho lên thớt lấy máu như vậy, hắn cũng đã khôn hơn nhiều, dùng lưu ảnh ngọc ghi lại.
Có điều, trong lưu ảnh ngọc này chỉ quay lại cảnh một nhóm người áo đen, đeo mặt nạ hoàn toàn không có gì chứng minh thân phận của bọn họ.
Trần Minh Quân xem xong, biểu thị sự đồng cảm vỗ vỗ vai hắn nói: " Người anh em, ngươi thật đáng thương.
"
Long Thiên Vấn: "...!"
Còn không phải tại ngươi à?
Nhưng bây giờ đến cả bằng chứng duy nhất cũng không đem lại tác dụng gì, hắn chỉ đành bấu víu lấy bình tinh huyết nói: " Lưu ảnh ngọc không thể làm chứng được, vậy thì ngươi giải thích thế nào về những bình tinh huyết này? "
Trần Minh Quân nhún vai: " Ta mua ở ngoài chợ, không tin ngươi có thể đi hỏi một chút.
"
Long Thiên Vấn câm nín thật rồi, lẽ nào lại như vậy?
Hắn có một loại cảm giác bất lực, đứng trước kẻ chủ mưu làm hại mình nhưng lại bất lực, không thể làm được gì.
Trần Minh Quân lười biếng nằm xuống giường, tiễn khách: " Nếu không có chuyện gì khác thì ngươi đi đi, ta còn muốn ngủ thêm một lát.
"
" Đúng rồi, nếu có thời gian rảnh rỗi để nghĩ lung tung bậy bạ thì đến doanh trại xem một chút quân lính tập luyện.
"
Nói xong, kéo chăn lên.
Long Thiên Vấn: "...!"
Tên này thật sự quá đen , không thể cứ rời đi như thế được, nếu không tương lai không biết mình mất trắng bao nhiêu tinh huyết.
Sau chuỗi ngày tháng chạy đâu cũng không hết nắng này của mình, hắn đã đưa ra một kết luận.
Trần Minh Quân có thể theo dấu được hắn, mặc kệ hắn có trốn ở đâu cũng như nhau!
Trốn không thể trốn, đòi công bằng không thể đòi, những ngày tiếp theo hắn phải sống sao?
Thế là hắn đành phải hạ giọng xuống, đề nghị mà cứ như kiểu năn nỉ: " Minh Quân à, hai người chúng ta quen biết đã lâu.
Nghe ngươi nói muốn xây dựng đội quân Long Huyết, ta quyết định giúp ngươi một, hai.
"
" Chúng ta làm cái giao dịch trao đổi, thế nào? "
Đúng vậy! Nếu đã không có năng lực giữ lại tinh huyết còn chẳng bằng đòi hỏi chút lợi tức, coi như không mất trắng.
Nào ngờ Trần Minh Quân nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp từ chối: " Ta sao có thể làm như vậy với ngươi được.
Về chuyện chế tạo đội quân Long Huyết ngươi cứ yên tâm, ở ngoài chợ bán rất nhiều tinh huyết của long tộc.
"
Long Thiên Vấn: "....!"
Ngoài chợ bán nhiều em gái ngươi, rõ ràng ngươi phái người đi bóc lột ông đây thì có.
Nhưng rồng dưới mái hiên không thể không cúi đầu , có chuyện cầu người hắn nào dám lớn tiếng với đối phương, chỉ đành tiếp tục hạ giọng: " Cái đó sao mà ổn được, tinh huyết ở bên ngoài bán rất tạp nham, khó kiểm định chất lượng.
Biết đâu một ngày nào đấy ngươi mua phải tinh huyết của cá trạch cũng nên.
"
Trần Minh Quân cười lạnh, lúc trước muốn cùng ngươi làm giao dịch ngươi lại chạy, bây giờ quay lại năn nỉ a.
" Hông bé ơi ~ "
Nói đùa cái gì, đang có miễn phí không thích, bây giờ lại muốn mất tiền?
Long Thiên Vấn thấy trình của mình còn thua Thánh Mõm