Cuộc khảo nghiệm kết thúc cũng báo hiệu một năm mới đã gần kề, khắp nơi trên phố phường mang một màu sắc đông vui nhộn nhịp khác với thường ngày.
Rất nhiều hàng quán đã đóng cửa nghỉ ngơi, người làm thuê đóng gói hành lý trở về quê nhà chờ đón năm mới bên gia đình và bạn bè.
Những cửa hàng bán đồ trang trí tết tràn ngập tiếng cười vui vẻ, bên vỉa hè lác đã thấy thầy đồ bày giấy bút.
Những chú chim kết thành từng nhóm nhảy múa ca hát chào đón xuân về.
Có thể nói, cảnh đẹp ý vui.
Nhưng những người lính trở về từ cuộc khảo nghiệm lại không vui nổi, từng người trên gương mặt tô đậm lên vẻ u sầu.
Bởi vì trải qua cuộc khảo nghiệm lần này, những người bạn thường ngày trong doanh trại cùng với họ trò chuyện vui vẻ nay đã không còn nữa.
Mười lăm ngàn người, nay còn lại bao nhiêu?
.......
Trong doanh trại, tam quân xếp ngay hàng thẳng lối.
Trên người mỗi người đều có loang lổ vết máu khô, có những người đã mất đi cánh tay, cái chân, cũng có những người đã biến thành tàn phế không đứng dậy nổi.
Tất cả đều cúi gằm mặt xuống, không một người nào dám dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn người thiếu niên đang đứng trên đài cao.
Trần Minh Quân trông thấy bộ dạng này của bọn hắn, trong lòng đã hiểu hóa ra điềm gờ gần đây xuất hiện chính là chuyện này.
Hắn hít sâu một hơi, nói: " Các ngươi đã vất vả rồi, hãy ngồi xuống đi.
"
Nhưng nghe được câu nói này, ba quân không có người nào ngồi xuống cả, tất cả vẫn như vậy đứng ở đấy.
Dương Hoàng Anh bước lên phía trước một bước, hai chân quỳ xuống cung kính chắp tay cúi thấp đầu nói: " Tam quân tổn thất đều do thuộc hạ mà ra, mong rằng Phò Mã trách phạt.
"
Thấy vậy, Việt Hùng cùng với Lăng Phong cũng đồng loạt đứng ra quỳ xuống, không hẹn mà cùng hô lên: " Là do thuộc hạ vô năng, ngu dốt mong Phò Mã trách phạt! "
Toàn thể nữ chiến binh của Bạch Phượng Quân cũng đồng loạt quỳ xuống nhận tội: " Khởi bẩm Phò Mã, tiến công rùa núi là do đề xuất của chúng thuộc hạ, không phải lỗi của ba vị đội trưởng cùng chư vị huynh đệ, mong Phò Mã trách phạt! "
Những binh sĩ khác cũng quỳ xuống theo, đồng thanh hô lên: " Không thể bảo vệ đồng đội là lỗi của chúng ta, mong Phò Mã trách phạt! "
Trần Minh Quân đưa lưng về phía tam quân, không nói gì cả.
Hiên Viên Chiến Thiên cũng chỉ biết thở dài, toàn bộ diễn biến hắn đã đọc báo cáo, bây giờ thực sự cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nên động viên?
Không! Tam quân lần này đã phạm phải nhiều sai lầm lớn, nếu như khích lệ sẽ dẫn đến tương lai lại xuất hiện tình huống tương tự.
Nên trách mắng?
Nhuệ khí của bọn họ đã bị giảm rất nhiều, tinh thần cũng đã kém, bây giờ còn trách mắng nữa chỉ sợ thanh kiếm này sẽ hỏng mất.
Trần Minh Quân không nói gì, tam quân cũng không dám đứng lên, toàn bộ im lặng chờ đợi Phò Mã trách phạt.
" Aizzz......!" Tiếng thở dài lúc này không biết vì sao lại đặc biệt vang vọng trong lòng của tất cả những người có mặt tại nơi này.
Hắn quay người lại, vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng hỏi: " Khảo nghiệm lần này đã dạy cho các ngươi rất nhiều bài học đi? "
Hơn sáu ngàn người sống sót đón tiếp câu hỏi này đều trầm mặc, riêng chỉ có Việt Hùng đáp lại: " Vâng.
"
Trần Minh Quân chắp hai tay sau lưng, khẽ gật đầu nói: " Lần này không có một đội nào thông qua được khảo nghiệm, ta tin rằng hình phạt thích đáng nhất các ngươi đều đã nhận được.
"
" Đồng thời, phần thưởng tốt nhất các ngươi cũng đã có được.
"
Ba quân trầm mặc, lời của Phò Mã bọn họ đều hiểu hàm ý ẩn chứa bên trong đó.
Hình phạt thích đáng nhất cho sai lầm của họ là những người đồng đội, bạn bè, huynh đệ đã tử trận nhưng bọn họ vẫn phải sống tiếp.
Bởi vì nếu bọn họ tự sát, sự hi sinh của những chiến hữu sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng người chết là giải thoát, người sống lại càng nặng nề.
Cái giá phải trả này thật sự quá đắt!
Về phía phần thưởng, có lẽ chính là những bài học được viết lên từ xương và máu của đồng đội...
Nghĩ đến đây, sáu ngàn người siết chặt nắm đấm, nước mắt không kiềm chế được hóa thành hai dòng chảy dài xuống gò má.
Trần Minh Quân cũng không nhiều lời nữa, đi vào chuyện chính: " Được rồi, chủ đề liên quan đến cuộc khảo nghiệm lần này kết thúc tại đây đi.
"
Dừng một chút, hắn nói tiếp: " Sau khi Tết Nguyên Đán Kết thúc, chúng ta còn có ba tháng để luyện tập trước khi lên đường đến Chiến Thần Điện.
"
" Những người còn lành lặn hãy chuẩn bị sẵn sàng theo ta.
"
Câu nói này khiến cho những người đã khuyết tật do trận chiến với Rùa Núi lập tức hoảng hốt: " Vậy còn chúng ta thì sao? "
Hàm ý trong lời nói của Phò Mã rất rõ ràng, " những người còn lành lặn " tự nhiên không bao hàm bọn họ.
Chẳng lẽ vì không còn lành lặn cho nên sẽ phải giải ngũ, trở về cô nhi viện, trở về đầu đường làm ăn mày ư.
Cũng đúng thôi, bộ dạng này bọ họ làm gì còn giá trị để Phò Mã giữ lại.
Có người đã bắt đầu cười lên đầy bi thảm, xem ra con đường phía trước đã vì một trận chiến kia mà chặt đứt.
" Phò mã! " lấy tính cách ngay thẳng, luôn quan tâm đến chiến hữu, Việt Hùng mở miệng hỏi: " Vậy còn bọn họ, bọn họ sẽ thế nào? "
Câu hỏi này không chỉ một mình hắn muốn hỏi mà cả hai người đội trưởng khác cũng muốn, bởi vì trong đơn vị của bọn họ cũng không ít người như vậy.
Trần Minh Quân liếc cũng không thèm liếc bọn hắn bọn cái, hỏi ngược lại: " Lỗi lầm do các ngươi gây ra, bây giờ lại đi hỏi ta? "
Lời này phũ nhưng thật, khiến cho cả Việt Hùng lẫn hai người đội trưởng còn lại đều ngậm miệng không nói gì thêm được.
Lăng Phong là người tinh ý, rất nhanh nhận ra điểm then chốt, hắn dập đầu ba cái nói: " Phò Mã, chúng ta đều đã biết lỗi lầm mà mình gây ra.
Mong ngài chỉ một con đường sáng.
"
Hai người đội trưởng còn lại mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng làm ra hành động tương tự, hô lên: " Xin Phò Mã chỉ một con đường sáng.
"
Trần Minh Quân lúc này mới lên tiếng: " Phương pháp luyện quân của ta không giống như người khác nên các ngươi cần chuẩn bị trước tinh thần.
"
" Ta sẽ không bao che cho các ngươi, cũng sẽ không một mực che chở.
"
" Đồng đội của các người nằm ở trong tay các ngươi, tương