Quãng đường từ Kinh Thành Đại Lê đến Chiến Thần Điện không quá xa, nếu trên đường không gặp phải biến số gì thì chỉ mất ba tháng.
Ngày hôm nay xuất phát, vừa vặn có thể đến trước khi cuộc khảo nghiệm bắt đầu một khoảng thời gian ngắn, mọi người có thể nghỉ ngơi hồi phục tinh thần.
Ngồi không rảnh rỗi cũng chán, Lê Ngọc Anh tiến đến bên cạnh Trần Minh Quân, nhỏ giọng hỏi: " Tuyển chọn những người kia đi theo lần này, ngươi thật sự nghiêm túc sao? "
Kể từ khi nhận được tin tức Trần Minh Quân không đến Trại Mầm tuyển người mà lựa chọn chiêu mộ cô nhi, ăn mày khắp thiên hạ nàng đã rất tò mò muốn biết nguyên nhân nhưng vì khoảng thời gian gần đây luôn bị các vị gia sư thúc ép tu luyện cho nên vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân tự nhiên cũng hiểu nguyên nhân tại sao Lê Ngọc Kiều lại hỏi như thế, hắn mỉm cười, khẽ gật đầu xem như câu trả lời.
Những binh sĩ theo hắn đến Chiến Thần Điện lần này, nếu như lột bỏ toàn bộ trang bị đi thì thực lực đứng ở hàng yếu nhất.
Ngay cả khi có những trang bị tam giai kia, xếp hạng thực lực cũng không sai biệt gì nhiều.
Còn may vớt vát được đám hung thú ngũ giai bù đắp vào, nếu không lần này Trần Minh Quân thật sự khó khăn.
Lê Ngọc Anh bĩu môi, lẩm bẩm lầu bầu nhỏ giọng nói: " Phụ Hoàng có ý tốt, ngươi không chịu.
Giờ thì tốt rồi, dẫn theo một đám thực lực kém cỏi như thế đến Chiến Thần Điện, không biết có thể qua cửa được mấy người.
"
Trần Minh Quân cười cười, từ chối cho ý kiến bởi vì hắn biết Lê Ngọc Anh đang nói tình hình thực tế.
Lê Ngọc Anh nhìn xuống thiên hạ rộng lớn bên dưới, nói khẽ: " Phụ Hoàng mặc dù xưa nay luôn chỉ để tâm đến lợi ích của quốc gia và hoàng tộc nhưng thật ra cũng rất ấm áp.
"
" Ngươi tiếp nhận ý tốt của hắn có lẽ phải làm theo một vài yêu cầu nhưng những yêu cầu đó cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, tốt cho Đại Lê thôi.
"
Trần Minh Quân trầm mặc.
Cách Hoàng Thượng Đại Lê đối xử với người thân trong gia đình thế nào, thông qua việc các con đều yêu quý hắn đã có thể thấy được.
Nhưng hắn chỉ là một người con rể, một kẻ đi ở rể.
Cái khác không nói, chỉ riêng sự việc tiết lộ toàn bộ bí mật tu luyện của hắn lần trước đã khiến hắn nâng cao cảnh giác đối với người cha vợ này.
Huống hồ, chí của hắn không chỉ hạn hẹp ở Đại Lê hay Côn Lôn Giới, mà là Chư Thiên Vạn Giới!
Hắn không muốn mang nợ Đại Lê quá nhiều, cũng càng không muốn dính líu đến tranh đấu của một Hoàng Triều.
Điều hắn mong muốn bây giờ chỉ đơn thuần là tu luyện nâng cao thực lực, bồi dưỡng một quân thuộc về riêng mình.
Từ chối ý tốt của Hoàng Thượng Đại Lê, nguyên nhân lớn nhất là vì hắn muốn hoàn toàn tránh thoát khỏi sự giám sát của đối phương.
Người trong Trại Mầm là người của Đại Lê, là người của Hoàng Thượng.
Tuyển nhận cô nhi, ăn xin, tư chất tuy thấp nhưng ít ra chỉ trung thành với hắn, rất nhiều át chủ bài hắn không muốn để người ngoài biết được cũng có thể phơi bày ra trước mặt bọn họ.
Con đường phía trước, những ngày tháng tiếp theo ở Chiến Thần Điện dù cho sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn, thử thách nhưng tối thiểu thì hắn vẫn an tâm về những người bên cạnh mình.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn mở miệng: " Đạo của ta không giống như người thường, con đường của ta không người nào có thể định đoạt.
"
Cha vợ muốn mượn người của Trại Mầm để từ từ khống chế hắn, tương lai có thể sẽ nhúng tay chi phối nhiều chuyện, ép buộc hắn.
Nhưng, Trần Minh Quân không muốn cho đối phương bất cứ cơ hội nào để thực hiện điều đó.
Để tránh tiếp tục đề tài này, Trần Minh Quân mở ra một chủ đề mới: " Đúng rồi, hình như nhị tỉ còn chưa mừng tuổi ta nha! "
Nghe đến " mừng tuổi ", Lê Ngọc Anh gương mặt đẹp đỏ lên, bĩu môi nói: " Ngươi không xem lại ngươi a, đã bao lớn rồi còn đòi mừng tuổi.
"
" Không biết xấu hổ! "
Nói xong đứng dậy đi đến chỗ khác ngồi xuống, cách xa tên mặt dày không biết xấu hổ kia ra.
Côn Lôn Giới cũng như trên Trái Đất, vào dịp tết Nguyên Đán người lớn sẽ mừng tuổi cho trẻ nhỏ, giá trị tờ tiền trong lì xì sẽ xếp theo thứ tự lớn dần đại biểu cho lời chúc tốt lành.
Trần Minh Quân lâu ngày không gặp người trong lòng, sao lại có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo nàng được.
Thế là hắn đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Lê Ngọc Anh, thậm chí ngay cả áo giáp hai người cũng chạm vào nhau.
Lê Ngọc Anh nhỏ giọng mắng: " Ngươi làm gì vậy? "
Trần Minh Quân cười hì hì nói: " Người ngươi quá thơm cho nên muốn ngồi gần để ngửi.
"
Lời này khiến cho gương mặt xinh đẹp vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, nhưng nàng cứ dịch ra một chút, Trần Minh Quân lại sát lại gần.
Bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm hai mắt lại giả bộ mình đang tu luyện, mặc kệ tên mặt dày này.
............
Trong Kinh Thành nửa canh giờ trước, khi đội ngũ đến Chiến Thần Điện bắt đầu khởi hành, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào đội ngũ này mà không một ai để ý tới có hai bóng người lao nhanh ra khỏi cổng thành.
Đợi đến khi những binh lính canh giác lấy lại tinh thần thì hai người kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Long Thiên Vấn dừng chân trong một rừng cây rậm rạp, vừa thở