Tiếp tục đi qua mười năm, Vương Quốc của Võ Quân đã nghênh đón thời đại thịnh thế trước nay chưa từng có.
Những cậu bé bảy tám tuổi năm xưa giờ đã trở thành chiến binh tinh nhuệ, những người lính cũ giờ trở thành các viên tướng quân sẵn sàng chiến đấu vì đất nước.
Nạn mù chữ không chỉ được xóa bỏ hoàn toàn, các trường đại học cũng đã được thành lập nhằm nâng cao kiến thức chuyên ngành.
Đời sống nhân dân tiến vào một thời đại mới!
Trong thời đại mà Võ Quân cai trị, nữ tử cũng được vào triều làm quan, cũng được phong quân hàm đại tướng.
Có thể nói nơi này đã chính thức trở thành một quốc gia phồn vinh, nam nữ bình đẳng, công - nông nghiệp ngày càng phát triển.
Không giống như vậy, ở Vương Quốc của Triệu Vân.
Tuy quốc gia cũng đã đi vào thời kỳ phát triển ổn định nhưng luận về tốc độ phát triển vẫn thua kém bên Võ Quân rất nhiều.
Đặc biệt sự phân biệt nam và nữ của triều đại phong kiến vẫn được thể hiện một cách rõ ràng khi nữ giới không được tòng quân, không tham gia chuyện triều chính.
Nhưng đổi lại, nữ giới đóng vai trò chính trong sự phát triển của nông nghiệp.
Và quân đội tinh nhuệ có rất nhiều.
Nhìn tổng thể vẫn thua kém vương quốc của Võ Quân a.
Cái này cũng không thể trách Triệu Vân được, luận về thuật trị quốc thì làm được như thế đã rất có tài, chỉ trách đối thủ của hắn lại chính là một người xuyên không.
Rất nhiều khái niệm, tri thức mà hắn chưa từng nghe nói, Võ Quân đều thuộc làu làu.
Cả hai bên đều đã đi đến một nước này nhưng không người nào chịu mạo hiểm dẫn binh đánh đối phương trước, tất cả đều dự định lấy thủ làm công, muốn chiếm được lợi thế đầu trận rồi tiến bước đến chiến thắng một cách an toàn.
Cho đến một ngày kia, Võ Quân cảm thấy thời cơ đã chín, hắn bắt đầu hạ xuống một nước cờ mạo hiểm.
Hắn phái ra một đạo quân gồm có năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ hộ tống một vạn trai tráng mang theo vật liệu xây dựng thành trì lên đường đến Kỳ Sơn, nơi này núi non trùng điệp, dễ thủ khó công.
Đồng thời chia binh ba đường hành quân trong thầm lặng, tiến về phía lãnh thổ Vương Quốc của Triệu Vân.
..............
Trong thư phòng của Triệu Vân, một đám quan văn và võ tụ tập ở bên trong họp bàn về hành động lần này của phía Võ Quân.
Một viên võ tướng nói: " Bệ hạ, Kỳ Sơn không phải là vị trí trọng yếu gì, chúng ta không cần quan tâm.
"
Tướng quân khác cũng tán thành: " Kỳ Sơn ngoài việc địa hình hiểm trở ra thì cũng không có gì để khai thác cả, bọn họ chỉ làm điều thừa thãi.
"
Rất nhiều văn võ bá quan khác cũng đưa ra quan điểm tương tự vậy, chỉ có điều bản thân Triệu Vân lại nghĩ khác.
Hắn không tin Võ Quân vô duyên vô cớ lựa chọn nơi đây để xây thành trì.
Nhưng đứng trên các phương diện để xem xét, vùng núi đồi Kỳ Sơn này xác thực là một vùng đất phế, không có giá trị phát triển.
Nếu vậy, tại sao hắn lại phải cử nhiều quân tinh nhuệ đến bảo vệ như thế?
Không đúng! Trong này tất có điều gì đó ta chưa nhận ra.
Mặc kệ thế nào, cũng phải phá hỏng ý đồ của hắn!
Triệu Vân đang định ra lệnh thì bỗng nhiên một viên quân lính từ bên ngoài chạy vào: " Báo! Khởi bẩm bệ hạ, gián điệp của chúng ta truyền về tin tức.
"
" Ngay sau khi năm ngàn quân hộ tống trai tráng rời đi, ngày hôm sau phát hiện ba đạo quân tinh nhuệ mỗi đạo có hai vạn lính nhân lúc đêm khuya lần lượt rời khỏi thành.
"
Một viên tướng quân không nhịn được, vỗ bàn mắng: " Tên khốn! Hắn muốn đến Kỳ Sơn xây thành là giả, mục đích thật sự là đánh lén chúng ta! "
Những người khác cũng có cùng chung suy nghĩ, lên tiếng mắng chửi Võ Quân giảo hoạt.
Triệu Vân trầm ngâm giây lát sau đó hạ lệnh: " Truyền lệnh của trẫm, tất cả các thành trì khu vực biên giới nâng cao cảnh giác, phái binh đến củng cố những nơi có vị trí chiến lược quan trọng.
"
" Phái người đi điều tra xem bao đạo quân này đích đến là đâu! "
.........
Võ Quân đang ngồi câu cá ở bên hồ, trong lòng lo lắng kế hoạch của mình mãi không tập trung được.
Nhưng khi nghe gián điệp phe mình gửi về tin tức hắn lập tức nở nụ cười.
" Cá lớn xem ra cắn câu rồi! "
Mấy tháng sau ba đạo quân mà Võ Quân phái đi âm thầm đánh lén vương quốc của Triệu Vân đợi mãi không thấy lại thêm hành tung của bọn hắn vô cùng quỷ dị, khi thì đi thẳng đến Phàm Thành, khi thì đổi hướng đến Thanh Lâm Thành, có những lúc còn chia bình thành nhiều đường đến các thành khác.
Điều này khiến cho người bên phía Triệu Vân hết sức phiền muộn.
Thà rằng đánh thì đánh đi, hành quân đến một chỗ thôi, đằng này.....
Thực sự khiến cho lòng quân hoang mang, không biết nên phòng bị ở chỗ nào mới tốt a!
Bất chợt, Triệu Vân đứng bật dậy, vỗ mạnh một cái vào tay vịn long ỷ nói: " Chết rồi! Bị lừa rồi! "
" Truyền lệnh của trẫm lập tức tập hợp binh mã tiến công Kỳ Sơn! "
Văn võ bá quan mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thế nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh, nhanh chóng tập hợp hai mươi vạn quân tinh nhuệ chia binh ba đường tiến đánh Kỳ Sơn.
Nhận được tin tức này, Võ Quân chỉ cười, nói một chữ: " Muộn! "
Ba đạo quân lúc trước phái đi đánh Vương Quốc của Triệu Vân nhận lệnh rút về Kỳ Sơn, tiếp tục hạ lệnh chuẩn bị vật liệu xây dựng thành trì càng nhanh càng tốt.
..............
Khi ba quân của Triệu Vân hành quân đến bên ngoài Kỳ Sơn, bọn họ giật mình phát hiện có một tòa thành trì kiên cố đã được dựng xong.
Tất cả đều kinh ngạc, bật thốt lên: " Tại sao lại nhanh như vậy? "
Thời gian nhận được tin tức nhóm quân đội này của Võ Quân đến Kỳ Sơn cho tới nay mới chỉ có nửa năm mà xây một tòa thành trì lớn cỡ này nhanh cũng phải mất mấy năm a.
Ảo thật đấy!
" Các huynh đệ đừng sợ! Quân trú đóng trong thành chắc chắn không nhiều, chúng ta đồng loạt tấn công chiếm luôn tòa thành này.
"
Nhưng khi bọn họ tấn công lên mới biết suy nghĩ này sai lầm đến cỡ nào, chỉ thấy đầy trời mưa tên, lại còn có đá tảng dựa theo địa hình mà lăn xuống.
Cơm mẹ nấu! Thế này còn đánh thế nào a?
Một tên