" Cô bé thế nào rồi? "
Ma Quân giật mình ngẩng đầu lên thì phát hiện ra người tới là thiếu nữ ban nãy đã chỉ đường cho mình, trả lời: " Đã ổn rồi, chỉ là do suy nhược cơ thể quá nghiêm trọng thôi.
"
Thiếu nữ kia tò mò hỏi: " Ngươi không sợ ta chỉ đường sai sao? "
Ma Quân chỉ mỉm cười nói: " Ta tin đường đường là tiểu thư của Trương gia sẽ không rảnh rỗi đi lừa một kẻ cái gì cũng không có như ta.
"
Nghe hắn nói vậy, Trương Tâm Tuệ tò mò hỏi: " Ngươi biết ta? "
Ma Quân thầm nghĩ, lần trước ở Thính Phong Lâu ấn tượng sâu sắc như vậy, không biết ngươi mới là lạ.
Thế nhưng hắn vẫn tìm đại một cái lý do, trả lời: " Trương tiểu thư có xếp hạng thứ ba trong Đại Lê Thập Mỹ Bảng, tại hạ không muốn biết chỉ sợ cũng khó.
"
Nhắc đến chuyện này hắn mới nhớ đến một người, người này cũng có trong Đại Lê Thập Mỹ Bảng, xếp hạng chỉ sau Trương Tâm Tuệ một bậc.
Triệu Dao Dao.
Kể từ lần cuối thấy đối phương trong bí cảnh Thành Cổ Loa đến nay hình như không còn thấy tung tích gì của nàng.
Đừng bảo là hẹo trong bí cảnh rồi đấy chứ?
Ma Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có khả năng.
Nhớ lại lúc đó bí cảnh sụp đổ, tràng diện hỗn loạn, người chạy nhanh thì sống còn chạy chậm thì chỉ có con đường chết.
Đúng rồi, còn có tên Triệu Hạo kia nữa.
Lâu ngày không gặp, quả thật có chút nhớ mong a!
Đối với câu trả lời này Trương Tâm Tuệ chỉ cười thôi, thật ra nàng cũng không muốn tên của mình xuất hiện trên cái bảng danh sách này, nàng chỉ muốn làm một nữ tử bình thường và trải qua những ngày tháng bình thường thôi.
Trương Tâm Tuệ nói: " Ngươi nợ ta một món nợ ân tình.
"
Ma Quân: " À??? "
Biểu cảm ngạc nhiên này của Ma Quân khiến cho nàng cảm thấy có chút buồn cười, giống như đột nhiên có một cô gái xuất hiện cho ngươi một viên kẹo rồi nói ngươi nợ nàng vậy.
Bất quá mặc kệ mình vô lý thế nào, nàng vẫn nói: " Nếu như không có sự chỉ dẫn của ta, cô bé kia đã chết rồi.
"
Sự thật cũng không khác biệt lời của Trương Tâm Tuệ bao nhiêu, chỉ muộn thêm chút nữa có lẽ cô bé đáng thương kia đã không thể sống tiếp được.
Ma Quân tự nhiên cũng biết rõ điều này, cho nên hắn hỏi thẳng: " Tiểu thư muốn ta làm chuyện gì? Nếu như là lấy thân báo đáp thì ta xin mạn phép được từ chối bởi vì ta là người đã có gia đình.
"
— QUẢNG CÁO —
Trương Tâm Tuệ không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn xem hắn.
Nàng vẫn như cũ, bình ổn như nước mùa thu.
Điểm này làm cho Ma Quân cảm thấy rất ngạc nhiên, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời đầy trí tuệ kia làm cho hắn không dám nhìn thẳng.
Loại cảm giác này hắn mới chỉ gặp phải khi đối mặt với Ngọc Kiều, thật không nghĩ ngày hôm nay đụng Trương Tâm Tuệ hắn cũng cảm thấy như vậy.
Trương Tâm Tuệ giao cho hắn một viên ngọc truyền tin đã lưu lại khí tức của mình, nói: " Ta muốn ngươi làm hộ vệ cho ta một đoạn thời gian ngắn, cụ thể là ba tháng.
Lương bổng ngươi vẫn được nhận như bình thường, còn về cô bé kia, nàng cũng có thể đi theo.
"
Ma Quân ngắm nhìn viên ngọc truyền tin vẫn còn đang tỏa ra hương thơm dịu nhẹ ở trong tay, đáp: " Chuyện này ta còn cần suy nghĩ mấy ngày.
"
Trương Tâm Tuệ tựa hồ như đã đoán trước hắn sẽ trả lời như vậy, nói: " Khi nào nghĩ kĩ thì gửi tin cho ta.
"
Nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi con ngõ nhỏ, Ma Quân nắm vuốt viên ngọc truyền tin khẽ lẩm bẩm: " Cô gái này thật sự quá thông minh.
"
Nếu nói nàng không đoán trước được câu trả lời của mình, Ma Quân sẽ không tin.
Cũng bởi vì đã đoán trước cho nên mới đưa ngọc truyền tin cho mình.
Nữ nhân thông minh thật đáng sợ!
Hắn nói cần thời gian suy nghĩ cũng không phải nói bừa mà hắn cần phải suy nghĩ thật, vì lần này ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà một khi hoàn thành xong thì cũng phải trở về phân bộ để báo cáo.
Hoàn toàn không có thời gian đi làm hộ vệ a.
Đứng dậy, đi ra bên ngoài thành, lựa chọn một nơi có phong cảnh đẹp hắn liền an táng mẹ của cô bé đáng thương kia.
Nhập thổ xong Ma Quân còn không quên thắp hương, đốt tiền vàng.
Làm xong hết thảy hắn mới trở về, lang thang loanh quanh tìm một nhà trọ ở gần với y quán để thi thoảng còn chạy qua xem một chút.
Tối đến, hắn bắt đầu ra ngoài tìm hiểu thông tin của đối tượng ám sát lần này.
Mục tiêu được ghi trong nhiệm vụ là một tên thương nhân có tên là Lý Phúc, vị trí phủ đệ nằm ở phía Đông của Kinh Thành.
Chớ trêu thay tên này lại là một ông trùm buôn bán quặng sắt, lĩnh vực mà Phò Mã Phủ cũng đang kinh doanh.
" Trời cũng giúp ta mà! "
Ma Quân nhanh chóng lên một kế hoạch vừa ám sát tên Lý Phúc này lại vừa trợ giúp Phủ Phò Mã nuốt được sản nghiệp quặng sắt của Lý gia.
Chuyện này nói thì đơn giản nhưng làm thì khó, Ma Quân hiện giờ mới chỉ lên một chút ý tưởng, thực hành thì tạm thời vẫn chưa tìm được manh mối nào.
Nhưng ít ra hắn cũng đã có được một thông tin mang tính đột phá.
Ba ngày sau Lý Phủ sẽ mở cuộc tuyển chọn hộ vệ trong phủ, chiêu mời võ giả, tán tu khắp nơi đến tham gia.
Không vào hang cọp thì không bắt được cọp con, đạo lý này Ma Quân tự nhiên hiểu cho nên cuộc tuyển chọn này hắn tham gia là cái chắc rồi.
..........
— QUẢNG CÁO —
Ngày hôm sau như thường lệ Ma Quân ra ngoài thu thập tin tức, rảnh rỗi thì sẽ đến thăm cô bé đáng thương ngày hôm qua.
Hiện giờ tình trạng của cô bé đã khá hơn, khi Ma Quân đến thì cô bé lập tức hỏi han về thi thể của mẹ mình.
Ma Quân nói hắn đã tự tay chôn cất còn đốt cả tiền vàng, hứa hẹn đợi đến khi cô bé khỏe lại sẽ dẫn cô đi thăm mộ cô bé mới dần bình tĩnh trở lại.
Nàng cười ngọt ngào, chân thành nói: " Cảm ơn thần tiên ca ca.
"
Ma Quân lắc đầu: " Ta không phải thần tiên, sau này đừng gọi ta như vậy nữa.
"
Cô bé liên tục