Đại Lê Hoàng Triều,
Một tòa kiến trúc cung điện to lớn, ánh trăng chiếu xuống lưu ly mái ngói xanh.
Cung điện dát vàng, cửa lớn sơn màu đỏ mang hơi hướm cổ kính khiến người ta vừa nhìn thấy trong lòng không khỏi sinh chút cảm giác trang trọng.
Từ xa nhìn lại, bốn phía đều giống nhau, tất cả khu này chiếm hết một diện tích cực lớn, nhìn mãi nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Hôm nay toàn bộ kiến trúc cung điện đều được trang trí bằng vải đỏ và đèn lồng hỉ.
Trong sân lúc này còn đang tiệc tùng linh đình, tiếng mời rượu xem lẫn tiếng đàn hát, từng vị vũ công nghiêng nước nghiêng thành mặc lấy váy ngắn để lộ ra đôi chân dài nhảy múa ở giữa sân.
Cổng chính bên ngoài cũng cao đến năm trượng, bên trên treo hai cái đèn lồng hỉ thật to đi kèm với uốn lượn vải đỏ, từng đoàn khách nhân chào từ biệt ra về.
....
Cũng vào lúc này,
Bên trong một căn phòng rộng lớn, xung quanh bày biện vô số kệ trưng bày các loại binh khí khác nhau, một tên thiếu niên hai mắt nhắm nghiền mặc lấy quần áo tân lang đã rách nát, trên thân chi chít sâu - cạn vết thương, máu tươi ướt đẫm quần áo.
Khoảng cách thiếu niên chỉ có vài bước chân, một thanh cổ kiếm treo lơ lửng giữa không trung bộc phát ra trận trận tiếng kiếm reo như mãnh long gầm gừ.
Bỗng nhiên, mày kiếm hơi động...
Thiếu niên hai mắt dần dần mở ra, trong lòng mờ mịt.
Hắn mặc dù hai mắt mở ra thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại trở nên hư vô mờ ảo, hoàn toàn không nhìn rõ được khung cảnh trước mắt chỉ thấy được một đoàn ánh sáng màu tím.
Bên tai nghe thấy một loại âm thanh sắc bén thế nhưng cũng mười phần nhỏ bé khiến hắn nghe không rõ là tiếng gì.
Trong đầu một trận ong ong khiến đầu hắn đau đến muốn nổ
Lại đi qua một đoạn thời gian cảnh tượng trước mắt dần dần hiện rõ, trong đầu ong ong thanh âm cũng ngày càng nhỏ dần mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Thay thế vào đó là một đạo hùng hậu mà uy nghiêm thanh âm vang lên
“Xuyên không quá trình hoàn tất! Chúc các ngươi mau tìm đường chết cho lão tử nhẹ thân!”
Ý thức dần khôi phục, thanh niên trong lòng chửi bậy.
Mau đi tìm đường chết?
Cả nhà ngươi đều nhanh đi tìm đường chết!
Lại nói mình đã thực sự xuyên không rồi?
Thiếu niên một mặt mộng bức nhìn về phía xây dựng theo kiến trúc cổ trang kiểu dáng trần nhà, trong lòng khẳng định — QUẢNG CÁO —
Ta mọe nó thật xuyên không!
Xong! Xong! Thật xong!
Hắn bây giờ tâm lý muốn khóc đều có.
Thật tốt sinh ra trong gia đình giàu có, ăn chơi hưởng thụ chưa bao lâu đã bị lôi đi xuyên không?
Thế nhưng lấy hắn đã từng trải qua quân đội nghiêm ngặt rèn luyện tâm lý tố chất rất nhanh bình phục lại tâm tình, dù sao xuyên đều đã xuyên có nằm đây khóc cũng không thể trở về.
Ngưng thần nhìn về phía nơi phát ra ánh sáng màu tím, hắn phát hiện trước mắt cũng không phải giống như trong tưởng tượng một cái đèn tuýp tím mà là một thanh mười phần tinh xảo đẹp đẽ cổ kiếm.
Thế nhưng bởi vì ánh sáng quá chói mắt, hắn cũng không nhìn rõ ràng.
Leng Keng...leng keng....
Cổ kiếm phát ra từng trận kiếm reo giống như đối với việc thiếu niên trước mắt nó chưa chết biểu thị phẫn nộ.
Cảm nhận được toàn thân nhít nha lít nhít vết thương truyền đến cảm giác đau đớn lại nhìn trước mắt thanh kiếm, hắn trầm mặc.
Vừa xuyên không đến đã đứng trước nguy cơ lên bảng đếm số khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Ta thật không phải trong lịch sử người xuyên không người đen đủi nhất?
Leng keng!
Tiếng kiếm reo đem suy nghĩ của hắn đánh gãy, một đạo kiếm mang màu tím mang theo kinh khủng uy áp cùng sát khí cấp tốc chém tới.
Không thể ngồi chờ chết!
Suy nghĩ vừa lóe lên, Trần Minh Quân làm một cái động tác lăn người hiểm lại càng hiểm tránh thoát khủng bố kiếm mang.
Chứng kiến vài sợi tóc bị kiếm mang cắt đứt, hắn toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Cổ kiếm phát ra âm thanh giống như tại hừ lạnh, hai đạo kiếm mang cấp tốc bay ra đem Trần Minh Quân mọi đường né tránh đều chặn lại.
Ừng ực!
Trần Minh Quân sợ hãi nuốt nước bọt, không lẽ mạng ta chấm dứt tại đây?
Hắn nhìn đông nhìn tây phát hiện gần mình có một cái khiên, thời gian cấp bách hắn cũng không kịp nghĩ nhiều trực tiếp lao đến đem khiên dựng lên đón đỡ.
Ý tưởng thì tốt nhưng thực tế thì phũ phàng, cái khiên này nhìn qua mỏng như cánh ve thế nhưng lại khiến cho người ta cảm giác nặng mấy trăm cân.
Cho dù hắn đem toàn bộ khí lực cũng chỉ miễn cưỡng đem cái khiên này dựng lên theo hình chéo \ vừa vặn nằm sấp xuống tránh né đi cổ kiếm công kích.
Hồng Hộc...!— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân há mồm thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi thấm vào từng chỗ vết thương khiến hắn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thực sự quá thốn!
Cổ kiếm thấy công kích bị chặn lại, nó toàn thân quang mang đại thịnh, nổi giận phát ra càng nhiều công kích.
Bá! Bá! Bá!
Từng đạo kiếm khí đánh lên tấm khiên, dư lực đem Trần Minh Quân toàn thân trấn động, miệng vết thương mở rộng khiến máu chảy càng thêm nhanh.
Phốc!
Hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, bên trong máu tươi còn có mảnh vụn nội tạng khiến sắc mặt hắn lúc này càng thêm trắng nhợt.
Không thể như thế này mãi được!
Tiếp tục thế này hắn chẳng khác gì chép vàng bơi trong chảo mỡ, sớm muộn cũng toang.
Hắn đang đau đầu tìm đối sách bỗng nhiên khung cảnh trước mắt thay đổi, hắn phát hiện bản thân đứng giữa một khu rừng, xung quanh đại thụ che trời, tiếng chim hót líu lo có thể nói cảnh đẹp ý vui.
Chuyện gì xảy