"Ta thích!"
Nghe xong câu trả lời này, Phùng Tuấn kém chút phun máu.
Làm người ở trong quan trường đã lâu, giờ phút này hắn còn chưa hiểu ra đối phương cố ý chơi mình thì chẳng khác nào thằng ngu.
Phùng Oanh ngồi ở bên cạnh tức giận đến bộ ngực phập phồng, nhưng nàng cũng không phải là người hành động theo cảm tính, có tư cách ngồi ở dãy phòng VIP không có ai thân phận thấp cả.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Cha, làm sao bây giờ?"
Phùng Tuấn khẽ hừ một tiếng nói: "Lần này xem ra không mua được bộ công pháp này cho con rồi, thế nhưng hắn muốn ngáng chân chúng ta cũng không dễ như vậy."
Nói, hắn giơ bảng hô: "Một vạn bốn ngàn linh thạch."
Hô xong câu nói này hắn cười lạnh ở trong lòng, chơi a, chỉ cần ngươi ra giá một lần nữa lão tử liền từ bỏ nha.
Hao tốn một vạn bốn ngàn hạ phẩm linh thạch mua một bộ lục phẩm công pháp, lão tử nhường ngươi cả.
Ai biết hắn vừa hô xong câu nói này, từ phòng số chín truyền đến một tiếng thở dài: "Aizzz......Ta rất muốn tiếp tục hô giá nhưng trên người không mang theo nhiều tiền, lát nữa còn phải đấu giá thất phẩm công pháp.
Chúc mừng Phùng đại nhân đấu giá thắng ta lần này."
"Phốc!" Phùng Tuấn đánh cái lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế dọa cho Phùng Oanh một hồi lo lắng: "Cha, ngươi không sao chứ?"
— QUẢNG CÁO —
Hắn lặng yên không nói gì nhưng ở trong lòng nước mắt đang rơi, đào hố chờ người nhảy nào ngờ tự mình nhảy xuống cái hố người khác đào sẵn, cảm giác này thật cơm mẹ nấu thốn.
Ở trong căn phòng số chín, Trần Minh Quân một mặt vui vẻ hưởng thụ quyền lợi khách hàng VIP mang lại.
Nhìn xem hai cha con Phùng gia ánh mắt căm phẫn nhìn về phía phòng mình, hắn lại càng thấy thoải mái.
Đặc biệt là Phùng Oanh, biểu cảm phẫn nộ lại không thể làm gì của nàng khiến cho hắn rất có tư vị trả đũa thành công.
Phùng Tuấn nha, có trách thì trách con gái của ngươi a! Đắc tội người nào không đắc tội lại chạy đến đắc tội bổn công tử.
Trong xã hội hiện đại hắn cũng từng gặp qua không ít người có tính cách giống Phùng Oanh, dạng người này khi gặp phải người không có quyền thế, địa vị, quen biết xã hội, dễ bắt nạt thì cũng thôi đi còn như gặp được người không dễ chọc kết cục giống như hai cha con bọn họ hiện giờ không sai biệt bao nhiêu.
Vui vẻ nhất không ai qua được người dẫn chương trình, vật phẩm bán được giá cao hắn sẽ được các chủ thưởng thêm tiền.
Hắn nhìn về phía căn phòng số chín cười đến không ngậm được mồm, xem ra ngày hôm nay sẽ là ngày may mắn của mình.
Bởi vì làm nghề này lâu năm khả năng đọc tình huống của hắn rất tốt, đợi lát nữa đấu giá thất phẩm công pháp nếu như hắn dự đoán không sai thì vị khách nhân ở phòng số chín cùng Phùng Tuấn sẽ lại cạnh tranh một lượt.
Vật phẩm được bán đấu giá tiếp theo nhanh chóng được đưa lên, vẫn là một bản lục phẩm công pháp.
Phùng Tuấn bởi vì vừa ăn phải thiệt thòi, trong lòng muốn trả đũa cho nên đợi giá cả cao nhất xuất hiện hắn lập tức hô: "Ta ra giá một vạn hạ phẩm linh thạch."
Nói xong sử dụng những năm này trong quan trường tích lũy được kinh nghiệm diễn kỹ biểu diễn một mặt hổ thẹn đứng dậy: "Bộ công pháp này cùng khuyển tử nhà ta có tương thích hy vọng chư vị cho tại hạ một bộ mặt mũi."
Những người tham gia đấu giá hội khác khẽ cau mày, bởi vì bọn họ trước khi đến đây đã ngầm thống nhất với nhau là chỉ cần giá cả lên đến chín ngàn những người còn lại sẽ từ bỏ, đợi sau khi đấu giá bọn họ lại từ từ thương lượng.
Lấy bọn họ nhiều năm kinh nghiệm đi đấu giá tự nhiên sẽ không trúng phải kế sách cài người bơm giá của nhà đấu giá, Phùng Tuấn không lẽ hôm nay bị ngu a.
Lần trước có thể nghĩ là hắn bị bắt buộc thế nhưng lần này lại khác, tất cả người tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay ở trong kinh thành đều là người có tiền có quyền, mạng lưới thông tin trải khắp.
Cho nên câu nói này của Phùng Tuấn làm bọn hắn khịt mũi coi thường, ở đây có ai không rõ Phùng Khang con trai Phùng Tuấn tu luyện trụ cột công pháp cùng môn lục phẩm công pháp đang đấu giá này chẳng có nửa xu quan hệ.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá bọn hắn cũng không nói gì