"Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?"
Lê Ngọc Anh đem một thân Siêu Phàm Cảnh tu vi triệt để bạo phát khiến Trần Minh Quân có cảm giác như nhiệt độ không khí tăng lên mấy phần, giống như thân thể đang đứng trong lò vi sóng.
Không gian quanh người Lê Ngọc Anh cháy lên từng đám lửa nhỏ sau đó hội tụ thành một con dài hơn một mét hỏa long uốn lượn xoay quanh nàng.
Đây là Siêu Phàm Cảnh sao?
Linh khí ngoại phóng?
Trần Minh Quân nhìn xem cảnh này trong lòng âm thầm suy đoán, hắn cũng không sợ hãi đối phương có thể một chiêu giết mình bởi vì bây giờ hắn đã không giống như trước kia, chỉ là một phàm nhân.
Với lại Lê Ngọc Anh tu vi không phải rất cao, mới chỉ có Siêu Phàm cảnh mà thôi.
Nhìn thì có lẽ rất khoa trương nhưng kỳ thực không đáng sợ như khi đối mặt với lão cha vợ.
Dám nghĩ như vậy bởi vì hắn còn chưa biết được một sự thật, Siêu Phàm Cảnh giết Luyện Thể bất quá cũng chỉ một chiêu!
Cũng may mắn hắn nghĩ như vậy nên bây giờ mới dám bình tĩnh đối mặt Lê Ngọc Anh, nếu không chỉ sợ....quay người liền chạy.
Trần Minh Quân cảm thấy không giấu giếm được nữa đành phải ngả bài, hắn khe khẽ thở dài nói: "Tỷ, kỳ thực ta cũng không muốn chủ định giấu các ngươi mà chỉ lo nói ra các ngươi cũng tin ta, cho rằng ta bị thần kinh."
Đây là lời nói thực lòng, giống như bây giờ em rể ngươi nói với ngươi hắn kỳ thực không phải người các ngươi từng quen biết các ngươi sẽ tin hay cho rằng hắn bị bệnh thần kinh.
Nói ra lời này, Trần Minh Quân cảm thấy như trút bỏ gánh nặng trong lòng.
Hắn cũng muốn người khác nhìn nhận mình khi là chính mình mà không phải người kia.
Thử hỏi trong thiên hạ có ai muốn cả đời sống trong hình bóng của người khác?
Lê Ngọc Anh là người thông minh, nàng tất nhiên tin tưởng câu nói này bất quá nàng vẫn một mặt lạnh nhạt nói: "Trả lời vào trọng điểm, ngươi muốn chết như thế nào?"
Lần này hắn không diễn nữa mà xuất phát từ tận đáy lòng thắc mắc: "Tại sao ngươi muốn giết ta? Vì ta là xuyên không giả?"
Lê Ngọc Anh trả lời: "Không phải tộc ta trong lòng ắt nghĩ khác, huống hồ ngươi còn không phải người của Côn Lôn Giới."
Trần Minh Quân nghe xong trầm mặc, nàng nói cũng đúng.
Hắn là một kẻ ngoại lai, đối với Côn Lôn giới không có bất luận tình cảm gì cho nên hắn muốn làm gì với Côn Lôn giới trong lòng cũng không có chút nào do dự.
Bất quá, hắn vẫn giải thích: "Ta nói lời này có thể ngươi sẽ không tin nhưng thực sự ta rất không muốn tham gia vào Thiên Mệnh Chiến, cuộc sống của ta tại quê nhà rất tốt cho nên không có nhu cầu làm Xuyên Không Giả đến nơi này."
Trần Minh Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, đem nỗi lòng giãi bày: "Ở nơi đó ta có cha mẹ, có bạn bè những người mà ta yêu thương.
Mặc dù mẹ ta đã mất, cha ta cũng rất lâu không còn gặp mặt nhưng đến thế giới này đồng nghĩa với việc có thể ta sẽ không bao giờ còn được gặp lại họ.
Ngày giỗ của mẹ ta hàng năm, ta sẽ không còn được đến thắp nhang nữa."
Lê Ngọc Anh nghe xong những lời tâm sự này cũng rơi vào trầm mặc, những lời nói này linh cảm của nàng mách bảo rằng có thể tin tưởng được.
Nhưng sự cảnh giác của nàng đối với Trần Minh Quân vẫn không hề giảm xuống chút nào bởi vì xuyên không giả có rất nhiều thủ đoạn, giống như Ma Đế từng đồ mấy trăm tòa thành chỉ để đưa một người từ cõi chết hồi sinh sống lại.
Ma Đế là xuyên không giả, có thể làm được.
Tiểu tử này cũng là xuyên không giả ai biết hắn có làm tương tự để hồi sinh mẹ hắn hay không.
— QUẢNG CÁO —
Nghĩ như vậy nàng lắc đầu nói: "Đợi ngươi trưởng thành sẽ không biết thành phúc hay họa đối với Đại Lê cho nên ta vẫn muốn giết ngươi."
Trần Minh Quân bây giờ mới hiểu ra lý do vì sao đối phương một mực muốn giết mình, hóa ra lo lắng mình sau này sẽ đối với Đại Lê làm ra bất lợi.
Ban đầu hắn còn tưởng là chuyện gì đây, nếu chỉ là chuyện này vậy thì dễ giải quyết rồi.
Hắn nói: "Ta có thể lập thiên đạo lời thề."
Sở dĩ nói ra lời này vì hắn cũng không tin Thiên Đạo lời thề không đáng tiền như lão cha vợ nói, bởi nếu quả thực không đáng tin thì Lục Dực khí linh tại sao nhất định phải đợi hắn lập xuống Thiên Đạo lời thề mới đồng ý ký kết khế ước.
Hắn càng tin tưởng lão cha vợ lúc ở trong ngự thư phòng muốn lừa gạt hắn.
Quả nhiên hắn vừa nói ra đề nghị này Lê Ngọc Anh lập tức đồng ý, nàng nói: "Được!"
Nhưng nàng cũng không phải kiểu người ngây thơ dễ gạt, chỉ bằng một câu nói này của Trần Minh Quân liền giảm cảnh giác.
Đối phương tốt xấu cũng vừa lừa giết một đám thợ săn lão luyện có bao nhiêu năm trong nghề, nói gì nàng chỉ là một thiếu nữ mười tám.
Trần Minh Quân cũng không lập tức phát thề mà hỏi về vấn đề mình đang quan tâm: "Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút tin tức liên quan đến Thiên Mệnh Chiến không?"
Mắt thấy cô nàng đã bắt đầu cầm đại đao đứng lên, hắn vội bổ sung: "Nghe ngươi nói xong, ta lập tức phát thề!"
Lê Ngọc Anh lúc này mới hòa hoãn lại, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Trần Minh Quân thành thật trả lời: "Toàn bộ."
Lê Ngọc Anh khẽ lắc đầu: "Ta chỉ biết những gì trong sử sách ghi chép, còn cụ thể thì không rõ ràng."
Cảm thấy những thứ này cũng không tính là chuyện bí mật, nàng bắt đầu nói ra những gì mà mình biết.
Thiên mệnh chiến bắt đầu diễn ra lần thứ nhất vào khoảng thời gian vừa kết thúc Thái Cổ thời kỳ, bắt đầu bước vào Thượng Cổ Thời kỳ cho đến nay Côn Lôn giới cũng đã diễn ra hơn một trăm lần.
Ban đầu, đa số người chiến thắng đến sau cùng nắm giữ thiên mệnh đều là Xuyên Không Giả, mặc dù những người này đối với Côn Lôn giới không gây ra thiệt hại gì cả nhưng điều này lại khiến cho bản thổ sinh linh cảm thấy sỉ nhục.
Cho nên những lần Thiên Mệnh Chiến sau đó bản thổ võ giả bắt đầu nghiên cứu thủ đoạn của Xuyên Không Giả, thậm chí có một vài tổ chức chuyên đi săn lùng Xuyên Không Giả khi bọn hắn còn chưa trưởng thành.
Cho