Từ chợ phiên trở về, Trần Minh Quân bắt đầu xuống bếp nấu đồ ăn còn Lê Ngọc Anh đem những đồ vật mua được bố trí quanh nhà.
Cho đến khi trời tối, bởi vì thời đại này chưa có đèn dầu cho nên hai người tận dụng ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống, lựa chọn một khu vực sạch sẽ bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.
Luận theo phép tắc, lễ nghi thì chỉ có Trần Minh Quân được ngồi ở đây còn Lê Ngọc Anh phải ngồi dưới bếp để ăn thế nhưng hắn nói ở nơi này chỉ có hai người không cần câu nệ tiểu tiết, nếu như mỗi người ăn một nơi thì quá cô đơn.
Lê Ngọc Anh đắn đo mãi mới lựa chọn cùng ngồi xuống dùng bữa.
Mâm cơm rất giản dị, chỉ có một cái nồi đất cùng một đĩa thịt lợn nhỏ đã được đảo cháy cạnh.
Trần Minh Quân đem nắp nồi đất bỏ ra, khói trắng nghi ngút bốc lên để lộ ra trong nồi có khoai lang độn với hạt ngô đầy ắp nồi nhỏ.
Trưa hôm nay chỉ ăn được có một củ khoai cầm hơi, Lê Ngọc Anh đã sớm đói meo cả bụng nhưng vẫn không dám đụng đũa.
Bởi vì thời bấy giờ có một quy tắc bất thành văn, phu quân phải ăn trước còn thừa mới đến thê tử ăn.
Trần Minh Quân tính tình phóng khoáng chẳng quan tâm cái gì tục các gì lệ, hắn lấy bát của nương tử, đơm đầy sau đó dùng đũa gắp cho nàng mấy miếng thịt.
"Nương tử, mau ăn đi kẻo nguội." Hắn cười cười, lấy bát của mình cũng đơm một bát sau đó bắt đầu ăn.
Cả ngày hôm nay không có gì bỏ vào bụng, bây giờ hắn thực sự rất đói rồi.
"Thế nhưng...." Lê Ngọc Anh nhìn xem bát của mình khói trắng đang bay lên, cái bụng bắt đầu réo gọi thế nhưng vẫn do dự mãi không dám ăn.
"Mặc kệ tục lệ, hai vợ chồng mình yêu thương nhau là được." Thấy nàng một mực không ăn, Trần Minh Quân cau mày nói.
"Phu quân, tục lệ đã kéo dài nhiều năm ta quả thực không dám vi phạm." Lê Ngọc Anh cắn cắn môi nói.
Trần Minh Quân đặt bát xuống, thần sắc kiên định nói: "Được rồi, nếu nàng không ăn thì ta cũng không ăn."
Lê Ngọc Anh một đôi mắt phượng cảm động nhìn xem trượng phu của mình, trưa nay nàng biết hắn chưa ăn gì cả.
Ban đầu nàng thực sự dự định đi tìm cái chuông nhỏ cho hắn nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại nàng mới nhớ ra toàn bộ hành trình đi đường nàng luôn một mực đi cùng trượng phu cho nên nếu như hắn thực sự nhặt được một cái chuông cớ gì nàng lại không biết.
Đang muốn trở lại hỏi hắn thì phát hiện hắn làm hết thảy.
Nàng biết trượng phu xưa nay yêu thương mình cho nên vừa cảm động lại đau lòng, cuối cùng vẫn chọn nhận lấy tình cảm của hắn.
Bây giờ nếu như hắn thực sự vì mình mà tiếp tục nhịn đói thì phải làm sao bây giờ.
Có lẽ vì quá đau lòng trượng phu lại cảm động trước tấm chân tình của hắn, nàng quyết định thoát ra khỏi ràng buộc của những tục lệ, cầm lên bát tươi cười nói: "Mời cảm ơn chàng vì đã chuẩn bị bữa ăn, ta sẽ ăn thật ngon miệng."
Trần Minh Quân dùng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Lê Ngọc Anh, sau đó cười cười cũng nâng bát lên bắt đầu ăn.
Ăn xong, Lê Ngọc Anh bắt đầu thu dọn bát đĩa đem đi rửa còn Trần Minh Quân cũng đi tắm rửa một trận.
— QUẢNG CÁO —
Ngày hôm nay may mắn hắn chạy sang hàng xóm mượn được mấy thùng nước, hứa ngày mai gánh trả người ta mới đồng ý.
Vừa tắm hắn vừa ngẫm nghĩ một chút xem tiếp theo nên sống như thế nào, nghĩ một chút làm sao gạ nương tử cũng tắm chung.
Dù sao có nương tử đẹp như hoa như nguyệt không nhân lúc tuổi xuân của nàng vẫn còn tận hưởng một chút đợi sau này muốn cũng thời gian không đợi người.
Nghĩ như vậy, hắn cố ý tắm lâu một chút chờ đợi nương tử đi vào, nào ngờ chờ một giờ đồng hồ tiếng bước chân của nương tử cũng không thấy.
Hắn đành phải ỉu xìu xìu mặc quần áo đi ra, đợi hắn đi ngang qua nhà phát hiện nương tử đã nằm trong đống rơm bện thành giường ngủ từ lúc nào không hay.
Chắc do hôm nay đi đường mệt mỏi!
Trần Minh Quân cười cười đi ra cài chặt cửa cồng sau đó đi vào, đóng nốt cả cửa nhà hắn dựa theo lờ mờ ánh trăng chiếu qua song cửa lần mò đi đến chỗ giường.
Đến đây ánh sáng chiếu không tới, trong đêm tối Trần Minh Quân phải sờ soạng tìm chỗ nằm.
A! Làm sao lại có thứ gì mềm mềm?
Lông mày khẽ nhíu, hắn cẩn thận hồi tưởng lại ngày hôm nay đã mua những gì ở chợ, giống như không có mua cái gì giống vậy a.
Nghĩ nghĩ, bàn tay lại nắm nắm bóp bóp mấy cái, trong đầu liên tục hồi tưởng xem đây rốt cuộc là cái gì.
Cho đến khi Lê Ngọc Anh tiếng như muỗi vo ve vang lên: "Phu quân, đau a."
Trần Minh Quân khẽ giật mình, thu tay lại ngượng ngùng nói: "Trời quá tối cho nên ta không nhìn rõ, xin lỗi."
Lê Ngọc Anh khẽ "Dạ" một tiếng sau đó ngượng ngùng nằm thu người lại tránh cho trượng phu lại chạm vào người mình.
Trần Minh Quân sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng nằm xuống, hắn kéo thê tử lại gần, ôm vào trong ngực.
Hắn cười nói: "Nương tử, chúng ta về ở chung đã lâu còn chưa có động phòng.
Hay là....."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lê Ngọc Anh ngượng ngùng đánh gãy: "Chẳng phải chàng nói bây giờ của cải chưa có sợ sinh con lại không nuôi nổi con sao?"
Trần Minh Quân nghe vậy thì âm thầm chửi bậy, tại sao mình lại nói ra câu nói ngu như vậy chứ.
Bất quá, hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ: "Nương tử, cho dù ta có nói như vậy nhưng chúng ta chỉ động phòng thôi á.
Một lần động phòng, ta nghĩ chắc không có vấn đề gì."
Lê Ngọc Anh kiên quyết lắc đầu nói: "Không được, ta nghe nương nói chỉ nắm tay hay ôm ấp sẽ không có con được nhưng nếu như môi chạm môi nhất định sẽ có con.
Mà động phòng, không phải môi chạm môi sao? Nếu như có con thì phải làm sao bây giờ?"
Trần Minh Quân ranh mãnh cười một tiếng: "Vậy thì chỉ cầm chúng ta môi không chạm môi là được."
Nói xong, hắn như hóa thân thành sói đói nhào về phía cừu non.
...............!— QUẢNG CÁO —
Trải qua hai canh giờ, bầu trời lúc này đã chính thức vào đêm, mặt trăng treo lơ lửng giữa không trung chiếu xuống những ngôi nhà đất đã yên say giấc nồng.
Trần Minh Quân có chút thở hổn hển ôm trong ngực đẹp như tranh vẽ thê tử, nàng lúc này mắt phượng nhắm