Đại Lê Hoàng Thành, một tòa nguy nga phủ đệ trong ngoài có từng tốp từng tốp binh lính đi lại tuần tra.
Bên ngoài, trên cửa treo lên tấm biển có ghi ba chữ ‘Phò Mã Phủ’.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường mạ vàng một tên khoảng chừng hai mươi tuổi thanh niên đang nằm.
Hắn hai mắt nhắm chặt, da mặt trắng bệch, đôi môi tím tái hiện ra vẻ khô lẻ.
Ở cạnh giường có một ông lão mặt mũi nhăn nheo đầu tóc bạc trắng hai tay nắm lấy thanh niên bàn tay lạnh ngắt, khóc nức nở
“Công tử a! Ngươi không thế cứ như vậy chết đi a!”
“Lão gia cùng lão phu nhân đều đã mất, công tử chớ bỏ lại ta một mình a…”
“Công tử, ta ngần này tuổi đều chưa chết sao người có thể để lão phu kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a.”
…
Nằm ở trên giường giống như đã chết thanh niên trong tiếng khóc tê tâm liệt phế bỗng nhiên khuôn mặt khẽ nhúc nhích.
Nhắm nghiền đôi mắt chậm rãi mở ra dọa đến đứng ở một bên y sư cũng giật mình la lên
“Xác chết sống dậy!”
Làm cho đang khóc lóc ỉ ôi ông lão cũng giật mình đứng dậy nhìn xem đang nằm trên giường thiếu niên.
Nhìn xem công tử nhà mình hai mắt đã mở ra, hít thở cũng trở lên so với trước kia càng thêm có lực, hắn một mặt kích động hai chân quỳ xuống hướng phía thượng thiên bái lạy
“Ông trời phù hộ!”
“Trần gia tiên tổ phù hộ!”
…
Nằm ở trên giường thiếu niên trong lòng mờ mịt, nơi này lại là nơi nào?
Hắn còn nhớ rõ nửa đêm hôm qua lạc lối ở hoàng cung, trong lúc vô tình chạy đến phòng của chị vợ....!hồi tưởng lại một chút khi đó cảnh tượng, máu mũi lại chảy.
— QUẢNG CÁO —
Ông lão sợ hãi, kinh hô: "Lý thái y, công tử vì sao chảy máu mũi? Nhanh, ngươi nhanh đến xem công tử nhà ta bị làm sao!"
"Ta không sao." Trần Minh Quân suy yếu hỏi: "Nơi này là nơi nào?"
Hắn nguyên bản muốn ngồi dậy quan sát xung quanh thế nhưng toàn thân truyền đến kịch liệt đau nhức, cử động còn có một loại cộm cộm cảm giác.
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày cúi xuống xem xét phát hiện cả người mình bây giờ đều bị vải trắng cuốn lấy, khoan hãy nói nhìn thật giống như trong phim truyền hình xác ướp Ai Cập.
"Công tử, vết thương trên người ngươi còn chưa được chữa tốt, đừng vội cử động." Ông lão vội chạy đến đem hắn đỡ lên, ngồi dựa lưng vào thành giường, ân cần hỏi thăm: "Công tử thấy trên người thế nào?"
Trần Minh Quân nhếch miệng cười nói: "Yên tâm, không chết được."
"Nơi này là Phò Mã Phủ, sau khi lễ thành hôn kết thúc nơi này thành phủ đệ riêng của công tử." Ông lão treo trong lòng một khỏa cự thạch rốt cuộc rơi xuống, tay cầm khăn ấm vừa giúp hắn lau mặt vừa giải thích: " Đêm hôm qua trong hoàng cung có kẻ gian trà trộn vào ăn trộm hai món quốc bảo.
Nói đến, công tử cũng thật sự xui xẻo vậy mà đụng đến kẻ trộm."
Nói đến đây ông lão một mặt bi thương rơi nước mắt, Trần Minh Quân không đành lòng an ủi: "Chu lão, không phải ta vẫn còn sống đây sao? Chứng tỏ vận khí của ta cũng không tệ nha."
Ân, vận khí xác thực không tệ!
Được hai kiện quốc bảo tán thành còn được nhìn ngắm một kiện đẹp như thiên tiên quốc bảo .
Không được! Máu mũi lại chảy!
Bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm qua phát sinh hết thảy, hắn vội hỏi: "Đúng, ta vì sao lại ở Phò Mã Phủ?"
Phải biết nơi cuối cùng hắn đến trước khi hôn mê bất tỉnh là biệt viện của chị vợ, ngày hôm nay tỉnh dậy phát hiện mình đã ở trong nhà riêng.
Chu lão giống như nhìn ra trong lòng hắn nghi hoặc, giải thích: " Đầu giờ Sửu nhị công chúa mang theo người khiêng công tử từ trong hoàng cung đến Phò Mã Phủ."
Nói đến đây, Chu lão vỗ đầu một cái nói tiếp: "Đúng! Nhị công chúa và phu nhân còn đang ở bên ngoài chờ đây, nhìn đến ta thật hồ đồ rồi."
"Công tử ở đây nghỉ ngơi, ta ra ngoài cho phu nhân cùng nhị điện hạ báo tin." Chu lão chắp hai tay khom người hành lễ sau đó bước nhanh ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân trong lòng như có điều suy nghĩ.
Nguyên lai nàng là nhị công chúa!
Ân, dáng người cực phẩm, nhan sắc lại hoàn hảo đến không thể bắt bẻ....
Muốn không tỷ muội đều thu?
A! Phi! Phi! Ta là loại người đó sao!
...
Trong lúc hôn mê, hắn tựa như trải qua một giấc mộng dài...
Giống như đang xem phim 5D tại rạp chiếu phim,