Thanh Y: " ...!"
Nãy giờ nàng đứng ở một bên nghe hai người trò chuyện, cái miệng nhỏ đã há ra tạo thành chữ O , bởi vì thông qua hai người đối thoại nàng đã có thể phán đoán ra Tử Vi đang nói chuyện với người nào.
Cũng chính vì vậy mà nàng mới có biểu cảm như bây giờ.
Nàng vạn vạn không nghĩ đến một nhân vật truyền thuyết như vị này ( chủ nhân trước của Tử Vi ) sẽ phong cách nói chuyện gợi đòn như vậy, lại càng không nghĩ tới uy danh hiển hách Tử Vi sẽ còn có một bộ này.
Thực sự mở rộng tầm mắt !
Ở một bên khác, Lê Ngọc Anh cũng bị cảnh tượng xuất hiện trên bầu trời hấp dẫn.
Nàng nhìn xem đôi mắt khổng lồ kia, trong lòng nghi hoặc chủ nhân của đôi mắt này có phải bị bệnh thần kinh không.
Tự nói chuyện một mình ?
Lại còn rất vui vẻ?
Còn có linh hồn song tu.....!???
Không lẽ là loại kia ?
Tưởng tượng một chút, cả khuôn mặt của nàng đã đỏ ửng lên, thầm mắng " Biến thái ! "
Cũng khó trách nàng sẽ có những suy nghĩ này, Tử Vi cùng với Thanh Y dùng linh hồn trạng thái xuất hiện nếu như các nàng không nguyện ý để cho người khác trông thấy mình thì những người kia sẽ không thể nào nhận ra sự tồn tại của họ.
Thậm chí, ngay cả giọng nói của các nàng, Lê Ngọc Anh cũng không thể nghe thấy được.
Bất quá, khi nghĩ đến bại hoại hai chữ trong đầu nàng lại nhịn không được nhớ đến hình tượng của một tên đáng ghét.
Rõ ràng đã có một người thê tử khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn ngày ngày bám theo tán tỉnh nàng.
Chỉ là.......khi nghĩ đến hắn đã không còn nữa, trái tim nàng nhói nhói.
Lê Ngọc Anh đắm chìm trong hồi ức mà không để ý đến một viên ngọc bảy màu bỏ bé nằm ở khu vực trung tâm cái hố to đang dần dần nhúc nhích.
Toàn thân nó càng lúc càng phát sáng sau đó bắt đầu chậm rãi bay lơ lửng lên.
Mãi cho đến khi đạt được độ cao nhất định, lấy nó làm trung tâm, những hạt tro bụi trong phạm vị xung quanh cũng bắt đầu bay lên.
Nếu như có cường giả, tu vi thâm hậu ở nơi này sẽ có thể phát hiện nhưng hạt tro bụi kia cũng không phải là đất cát hay thứ gì khác mà chính là thân thể của Trần Minh Quân sau khi bị lôi kiếp đánh thành tro tàn.
Lê Ngọc Anh bấy giờ mới bị giật mình tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, nhìn xem viên ngọc bảy màu kia tự như một cái nam châm đem tro bụi bay lơ lửng xung quanh nó bất đầu hội tụ lại.
Thanh Y hiếu kỳ hỏi Tử Vi: " Tỉ tỉ, viên ngọc kia rốt cuộc là vật gì nha? Nó thật sự có thể đem Trần Minh Quân từ cõi chết trở về ? "
Tử Vi chắp hai tay sau lưng nhìn lên bầu trời trầm mặc, lúc này người kia cũng đã rời khỏi bí cảnh.
Nàng nói: " Đây không phải một viên ngọc, mà là tinh huyết của Bất Tử Phượng Hoàng.
Chỉ cần có được một giọt cũng có thể đem một người từ cõi chết kéo trở về.
"
Dừng một chút, nàng mới nói tiếp: " Năm xưa có một lần hắn cũng từng bị rơi vào tình cảnh chắc chắn phải chết nhưng không biết từ nơi nào lấy được một giọt tinh huyết này cho nên khải tử hồi sinh.
"
" Bất quá giọt tinh huyết mà Trần Minh Quân sử dụng đã bị hắn động tay động chân, nếu như không có được sự cho phép của hắn thì không thể nào sử dụng được.
"
Thanh Y lúc này mới hiểu ra vì sao lại cần phải hô lên kỳ quái khẩu quyết mới có thể sử dụng, thì ra là dạng này a.
Bất quá, khi nghĩ đến đoạn khẩu quyết kia khóe miệng nàng nhịn không được giật một cái.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm bội phục thủ đoạn của người này, ngay cả đồ, vật có thể đem người từ cõi chết kéo trở về đối phương cũng có.
Dạng này người, trong vũ trụ còn có địch thủ sao ? — QUẢNG CÁO —
Lê Ngọc Anh thì không biết được những thứ này, nàng chăm chú quan sát một màn trước mắt, trong lòng cũng tự hỏi vật này rốt cuộc là vật gì nha ?
Lại thấy những hạt tro bụi kia dần dần tích tụ lại cùng một chỗ tạo thành một bức tượng đất hình người.
Khi bức tượng được hoàn toàn hình thành, nàng giật mình nhận ra đây chẳng phải là bộ dáng của Trần Minh Quân hay sao ?
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ?
Điều này là sao?
Chuyến tiếp theo diễn ra khiến cho nàng càng thêm khó hiểu, chỉ thấy bắt đầu từ vị trí trái tim của bức tượng cháy lên một ngọn lửa bảy màu sau đó bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, cho đến khi bao phủ toàn thân.
Ngọn lửa này có màu sắc thực sự rất đẹp so với ở Bắc Cực thường nhìn thấy Bắc Cực Quang càng thêm đẹp đẽ.
Nhưng Lê Ngọc Anh bây giờ không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này, nàng càng lo lắng cho Trần Minh Quân hơn.
Thân thể hắn đã bị lôi kiếp đánh thành tro bụi, những tro bụi này cho dù tiếp tục đốt tiếp cũng không thể thành dạng gì nữa.
Điều này càng khiến cho nàng cảm thấy khó hiểu hơn.
Hiện tượng này xuất hiện để làm gì ?
Người cũng đã chết, tiếp tục đem tro ra đốt ?
" Thình thịch ! "
Bỗng nhiên một tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên khiến cho cả pho tượng giống như bị trấn động liên tiếp phát ra thanh âm "răng rắc ".
Cả bức tượng trong nháy mắt xuất hiện vô số vết nứt bao quanh thân thể tựa như một cái mạng nhện, ngay sau đó từng mảng từng mảng tro bụi bong tróc ra, rơi xuống, để lộ ra bên trong non mềm da thịt.
Tro bụi bong tróc ra càng lúc càng nhiều, Lê Ngọc Anh không thể tin được nhìn xem người thiếu niên trước mắt mình.
Trần Minh Quân lột xác thoát khỏi lớp tro bụi bao phủ, hai mắt vốn đang nhắm nghiền bắt đầu khẽ nhúc nhích.
Mười đầu ngón tay của hắn bắt đầu động đậy, cái mũi cũng bắt đầu tham lam hít vào thở ra.
Lê Ngọc Anh cảm nhận được hơi thở của đối phương từ suy yếu bắt đầu dần dần trở nên mạnh mẽ, nhịn không được nữa lao tới ôm lấy hắn khóc nức nở.
Cảm nhận được mềm mại mà ấp ám da thịt áp sát vào mình, đặc biệt là vị trí kia...giống như đang có bánh pudding dán vào kèm theo hương thơm của thiếu nữ khiến cho máu trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào lên như mãnh long đến kỳ.....động cái.
Thế nhưng bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở giúp cho hắn bình tĩnh trở lại, hắn đôi mắt còn chưa mở ra đã mạnh dạn dùng hai tay ôm chặt đối phương vào trong ngực, bởi vì mùi hương này hắn đã không thể quen thuộc hơn được.
Không phải Lê Ngọc Anh thì là ai ?
Đôi mắt dần dần mở ra, hắn nói khẽ: " Xin lỗi.
"
Lê Ngọc Anh khóc sụt sịt hỏi: " Vì sao lại nói xin lỗi ? "
Trần Minh Quân hiếm thấy nghiêm túc trả lời: " Tại vì ta đã để cho ngươi phải lo lắng.
"
" Người nào lo lắng cho ngươi ? " Lê Ngọc Anh nhận ra mình bây giờ đang biểu lộ điều không nên biểu lộ, vội vàng giãy giụa nói: " Ta chẳng qua lo lắng ngươi chết, không biết phải bàn giao với tam muội thế nào thôi.
"
Trần Minh Quân mỉm cười, cũng không bóc mẽ nàng, hai tay dùng lực đem nàng ôm vào càng chặt nói khẽ: " Đã nói gọi nàng thành tỉ tỉ, ngươi không sửa miệng sau này làm sao nhận được nàng đồng ý gả vào trong phủ ? "
Dựa theo luật pháp của Đại Lê mặc kệ bối phận, xuất thân, vợ bé đều phải xưng hô vợ lớn là tỉ tỉ, điều này coi như đền bù tổn thất cho vợ lớn vì phải chia sẻ chồng mình với người khác đồng thời cũng tôn lên địa vị trong gia đình của người vợ lớn.
Trên thực tế, quyền lợi của vợ lớn cũng không chỉ có một điểm này, mà còn có rất nhiều điều khoản.
Lê Ngọc Anh khuôn mặt đỏ bừng lên, giận dỗi nói: " Ta vốn là tỷ tỷ của nàng , tại sao ta lại phải gọi nàng là tỷ tỷ ? Ta không gọi ! "
— QUẢNG CÁO —
Trải qua một màn vừa rồi đầu óc của nàng vốn đã