Trần Minh Quân thần sắc cổ quái: " Nhìn ngươi dạng này cũng xứng tự xưng rùa thần ? "
Nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có mỗi cái mai rùa đang phát sáng kia có vẻ phi phàm.
Nhưng chỉ dựa vào điểm ấy đã muốn người khác tin tưởng không khỏi quá ngây thơ rồi.
Mặc dù chưa từng một lần tận mắt chứng kiến Rùa Thần, không biết hình dáng cụ thể của nó ra sao thế nhưng hắn tin tưởng rùa thần trong thần thoại dân tộc quê hương tuyệt đối sẽ không toàn thân quấn quanh tử khí thế này.
Mà còn, miệng tuyệt đối không....thối như vậy.
Trần Minh Quân dùng một tay bịt mũi, tay còn lại giống như cái quạt nhỏ phe phẩy, tràn đầy khinh bỉ nói: " Bổn công tử sống qua hai mươi mấy nồi bánh trưng chưa từng gặp phải con rùa nào mồm thối như ngươi.
Ngươi không đánh răng bao giờ à ? "
Đánh răng ?
Rùa thần ngơ ngác một thoáng, mặc dù nó không hiểu đánh răng là gì nhưng từ biểu hiện của thằng khốn này xem ra chắc chắn đang khinh bỉ mình.
Nó giận giữ quát lên: " Dân đen to gan ! Dám mạo phạm bổn rùa thần, tội đáng chết ! "
Nói, miệng nó há ra phun ra cuồn cuộn dòng nước đen mang theo mùi hôi thối.....như nước cống.
Trần Minh Quân chút do dự cũng không có, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Nguyên nhân thứ nhất, nước này thực sự quá thối, so với nước cống còn thối hơn.
Nguyên nhân thứ hai, đối phương mặc dù không cách nào xác định có phải thần rùa hay không nhưng lại hàng thật giá thật Đạo Tàng cảnh đỉnh phong tu vi.
Cảnh giới này hắn còn chưa nắm chắc có thể một mình đối phó được hay không, lại thêm khí thế của đối phương không yếu, ở lại chỉ có cửa chờ chết thôi.
Trong lúc nguy cấp hắn đành phải hỏi ý kiến của Thanh Y: " Bây giờ chúng ta phải làm sao? Cứ chạy mãi chẳng phải tốn bao thời gian dưới này đều uổng phí à ? "
Thanh Y trầm ngâm giây lát nói: " Nơi này không có ai khác, ngươi có thể hỏi mượn một chút sức mạnh từ Tử Vi tỉ tỉ.
"
Lo lắng hắn không hiểu, nàng lại giải thích: " Phẩm chất của chúng ta đều rất cao cho nên có một hạng công năng đặc biệt, ví dụ như ta thi thoảng có thể tự dùng sức mạnh của mình giúp ngươi hồi phục thương thế.
Tử Vi tỉ có công năng đặc biệt, trong chốc lát cho người sở hữu mượn nhờ chút sức mạnh.
"
Để tránh cho sau này ỷ lại vào các nàng, Thanh Y bổ sung: " Dạng này khiến khí linh gánh chịu rất lớn phản phệ cho nên không thường xuyên dùng được, sau mỗi lần sử dụng cần một khoảng thời gian dài để khí linh có thể khôi phục.
Đồng thời, sử dụng quá nhiều dễ dàng dẫn đến thương tổn đạo cơ của khí linh.
Cho nên không gặp phải tình huống bất đắc dĩ, ngươi không nên sử dụng.
"
Nghe nàng nói, Trần Minh Quân vui mừng , thầm nghĩ hóa ra hai kiện bảo vật này còn có phương thức sử dụng như vậy.
Cẩn thận suy nghĩ lại, tình cờ có được Thanh Y và Tử Vi, xem như chính mình được lợi lớn rồi.
Bất quá khi nhớ đến lần đầu tiên xuyên không đến đã ở trong quốc khố của Đại Lê, điểm này hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Chủ nhân cũ của cỗ thân thể này ( tức Trần Minh Quân của ngày xưa ) về mặt lý thuyết thì không có gì để người phải hãm hại mới đúng.
Luận thiên phú, nổi danh nhất kinh thành phế vật.
Luận bối cảnh, Đại Trần đã mất, cha mẹ sống chết không rõ....
Không lẽ chỉ vì hắn được làm rể hoàng tộc, cưới tam công chúa có được danh hão phò mã nên ghen ghét ? — QUẢNG CÁO —
Loại suy luận này cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu chỉ có thế vậy thì chỉ cần phái sát thủ tới ám sát là được rồi cần gì phải cầu kì như vậy.
Mượn tay Tử Vi giết hắn, nếu như không chết cũng bị vu tội đột nhập vào quốc khố....
Điều này khiến cho suy nghĩ của hắn đi vào bế tắc, không biết rốt cuộc tên Trần Minh Quân kia đắc tội người nào, thế lực nào mà khiến đối phương hao tâm tổn trí thiết kế như vậy.
Theo diễn biến kế hoạch này, mặc kệ hắn bị Tử Vi giết hay vì phạm phải tội đột nhập quốc khố mà chết cũng sẽ không một ai đi điều tra nguyên nhân cũng như những thứ liên quan.
Đồng thời cũng không có một ai bị nghi ngờ cả, thật đúng là tên Trần Minh Quân kia chết cũng không biết vì sao mình lại chết.
Phía sau lại truyền đến công kích đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn, quay đầu thấy dòng nước đen đã đánh tới gần.
Trần Minh Quân triệu hồi Tứ Linh Trấn Thiên Đồ, Huyền Vũ đáp lại thỉnh cầu gầm thét mà ra khiến cho mặt đất ngưng kết một lớp băng mỏng lan tràn tứ phía.
Băng mỏng khi chạm đến huyền thủy, huyền thủy lập tức bị đông kết lại.
Bất quá chênh lệch cảnh giới cộng thêm huyền thủy này mãnh liệt như sóng biển, cái sau xô cái trước đem băng vừa đông kết lại bị phá vỡ, căn bản không thể ngăn cản.
Trần Minh Quân đem toàn bộ linh lực tập trung truyền vào huyền vũ, huyền vũ gầm lên một tiếng giận giữ, trước mặt trong chớp mắt linh khí hội tụ tạo thành một bức tường băng dày đặc, kiên cố.
Băng thuẫn !
Dòng nước đen gặp không cách nào công phá được tường băng này, bắt đầu phân tán ra ngưng tụ thành vô số loài thủy quái.
Có con hình thù giống cá mập, có tựa như cá sấu.....
Bọn chúng hai mắt lấp lóe tựa như đã sinh ra linh trí, đồng loạt lui về sau lấy đà sau đó gào thét lao đến húc tường băng, ý đồ muốn đem tường băng đánh vỡ.
Tiếp nhận vạn thú công kích, bức tường băng ầm ầm rung chuyển, trên bề mặt của bức