" Làm sao có thể? "
Rùa thần không thể tin vào mắt mình nhìn xem đại kiếm đang đâm tới, tứ chi run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Thực sự nó không tài nào nghĩ ra được, một Siêu Phàm Cảnh lại có thể bạo phát ra chiêu thức kinh khủng như thế.
Tiếc là nó không còn cơ hội đi tìm câu trả lời nữa bởi vì mạng nó chỉ đến đây thôi.
Đại kiếm cùng mặt đất va chạm tạo thành một vụ nổ lớn, lấy điểm va chạm làm trung tâm, bạo phát ra kinh khủng phong bạo quét ngang bốn phương tám hướng trong phạm vi mấy chục dặm, đem toàn bộ đồ, vật trong phạm vi này nghiền thành phấn vụn.
Lại nhìn xem rùa thần lúc này tứ chi bao quát cái đầu bị kiếm khí chém thành bọt máu nhưng phần xác thịt có mai rùa che chở vẫn nguyên vẹn như cũ, Trần Minh Quân thầm hô may mắn.
May mắn vì đối phương không kịp thời chui vào trong mai rùa lẩn trốn nếu không chỉ sợ một chiêu vừa rồi chỉ sợ vẫn không giết được nó.
Aizz...! Không có cách, ai bảo ta đẹp trai nên nhận được sự chiếu cố của ông trời a.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đang tính nói gì đấy ai ngờ khung cảnh xung quanh bỗng nhiên đảo lộn sau đó tối sầm lại.
Trần Minh Quân ngã cắm mặt xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tử Vi hóa thành linh hồn trạng thái, chỉ có điều thân thể nàng vẫn giờ đã rơi vào tình trạng một nửa trong suốt.
Ánh mắt phức tạp nhìn xem người thiếu niên này, trong lòng nàng tự hỏi là mình đã đánh giá quá thấp đạo thể hay mình đã coi thường hắn.
Môn tuyệt học kiếm tu mà nàng đưa cho Trần Minh Quân nói một cách chính xác thì không thuộc về Côn Lôn Giới, mặc dù hắn chưa từng đề cập đến nó có nguồn gốc từ đâu nhưng bởi vì nhiều lần thấy hắn sử dụng, nàng có thể phán đoán đây là một môn phát triển vô hạn tuyệt học.
Thậm chí, nàng mạnh dạn dự đoán bản kiếm phổ * này về mọi mặt đều không thua kém bất luận bộ bí điển nào trên Côn Lôn giới.
Đi kèm với uy lực, sự khủng bố tự nhiên là mức độ khó khăn trong quá trình tu luyện.
Tự xưa đến nay công pháp mạnh mẽ đến bao nhiêu đều tỉ lệ thuận với độ khó để luyện thành, vậy mà Trần Minh Quân chỉ trong khoảng thời gian không tới ba phút đã có thể đem kiếm phổ này tu luyện đến tiểu thành.
Còn nhớ năm xưa hắn để luyện đến nhập môn cũng phải hao phí thời gian hơn một tháng, còn như người khác.....có lẽ cả đời cũng luyện không được.
Trò giỏi hơn thầy?
Có lẽ vậy đi!
...........
Tử Vi nghĩ như vậy là bởi vì chính nàng cũng không biết mình đã bị hắn lừa, kỳ thực hắn luyện thành môn kiếm phổ này chỉ tốn thời gian một cái.......click! ( =))))
...........
Lúc này, tại trung tâm của tòa thành cổ, bên trong căn nhà gỗ.
Nhìn xem đại trận ầm vang sụp đổ một phần tư, mấy cái màn hình biến mất.
Người đàn ông lớn tuổi biểu thị sự im lặng.
Hắn đứng dậy, bước chân ra ngoài cánh cửa lớn, từng tia nắng chiếu xuống làn xanh xanh lét, lộ ra rõ lít nha lít nhít nếp da nhăn nheo.
Khe khẽ thở dài: " Có lẽ cũng là ý trời.
Thôi, chỉ cần hắn giúp ta lấy được thứ đó, ta có thể ban cho hắn chết được toàn thây."
Nói xong, cười lên từng tiếng quái dị: " Hắc hắc.....kiệt kiệt...khụ khụ.."
"...!" Đang cười dở thì một trận ho sặc sụa kéo đến khiến nội tâm hắn một trận im lặng.
Đè nén được cơn ho, hắn tức giận nói: " Ánh nắng vẫn mẹ nó khó chịu như thế."
Nói xong đi vào........đóng cửa lại.
Đám cây cối trong vườn: "...!"
........................
" Đây là....? " Ánh mắt nhìn về phương hướng thanh đại kiếm treo lơ lửng trên bầu trời, Lê Ngọc Anh tràn ngập rung động nói ra phán đoán của mình: " Khí tức của hắn?"
Nguyễn Tuấn nghe vậy vội vàng phủ nhận: " Không thể nào! Hắn mới chỉ có Siêu Phàm Cảnh tu vi, sao có thể làm được như thế? "
Lê Ngọc Anh đầy khinh thường liếc hắn một cái: " Chuyện ngươi không làm được nhưng hắn làm được còn nhiều lắm.
"
Nói xong mặc kệ Nguyễn Tuấn một mặt hỏi chấm đứng đấy, trước một bước phi hành đến khu vực tiếp theo.
Thi thoảng nhịn không được cúi xuống nhìn bên hông bội kiếm của mình chỉ còn lại vỏ kiếm, về phần kiếm....chắc lát nữa sẽ tự bay trở về.
Có lẽ vậy đi!
....................
Từ các nơi khác cũng có người ngẩng đầu lên nhìn xem thanh đại kiếm khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời, cho đến khi đại kiếm hạ xuống khiến cho bọn hắn rung động không thôi.
Ở một con ngõ nào đó, trong một nơi nào đấy.
Có bóng người, một cao một thấp, một nam một nữ cũng vừa mới chứng kiến cảnh vừa rồi.
Thiếu nữ thân hình nhỏ bé như một đứa trẻ chưa đến mười năm tuổi, làn da căng mịn trắng nõn như da em bé, một đôi mắt tinh nghịch kết hợp với hai búi tóc hình xoắn ốc trên đầu.
Thoạt nhìn ai cũng sẽ nghĩ nàng là một cô bé ngây thơ vô tà nhưng ngọc bội đeo bên hông nàng lại ghi mấy chữ La Sát Điện, thánh nữ - Tô Minh Ngọc.
Ngón tay nhỏ bé chọc chọc thiếu niên đi bên cạnh, thanh âm lảnh lót: " Nè, Vũ ngốc! Ngươi rõ ràng không mù vì sao cứ thích dùng vải trắng che hai mắt lại? "
Thiếu niên tên Vũ: "....!"
Ta thích, không được à!
Bất quá hắn sẽ không nói như vậy mà là: " Tô Minh Ngọc, ngươi đường đường là thánh nữ của ma đạo, cứ bám theo ta làm gì? "
Tô Minh Ngọc hai mắt tròn xoe nhìn xem hắn, vẻ mặt vô tội nói: " Ngươi bị mù, ta sợ ngươi lạc đường cho nên mới đi theo chỉ đường cho ngươi.
"
Vũ: "....!"
Hay lắm!
Câu trước vừa nói ta không mù, câu sau bảo ta mù.
Nhìn thấy hắn bỏ chạy , Tô Minh Ngọc