Đời có nhân quả, gieo nhân nào gặt quả ấy!
Sở dĩ Trần Minh Quân sẽ liên tưởng đến câu nói này bởi vì toàn bộ diễn biến xảy ra hắn đã được biết từ trước rồi.
Khi còn chưa ra khỏi bí cảnh phụ, Cao Lỗ đã nói cho hắn biết chiếc áo lông ngỗng mà công chúa Mỵ Châu hay mặc thực ra là một món tiên bảo.
Năm xưa, để bảo vệ con gái của mình đề phòng những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, An Dương Vương thỉnh rùa thần đem một trong số tam hồn của công chúa phân tán và phong ấn bên trong mỗi một chiếc lông ngỗng.
Sau này, chỉ cần công chúa không cách chiếc áo này quá xa, trên mọi phương diện nàng vẫn sẽ như một người bình thường.
Đấy cũng là nguyên nhân tại sao công chúa luôn mặc áo khoác lông ngỗng.
Khi Cao Lỗ thông qua trống đồng truyền tiên lực kích hoạt những chiếc lông ngỗng này, Công chúa Mỵ Châu sẽ hồi sinh trong một khoảng thời gian ngắn, trước khi một hồn này tiêu tan.
Đồng thời, trong quá trình này Cao Lỗ cũng đã thông qua phương pháp đặc biệt nói cho nàng nghe mọi chuyện.
Nói thật, ban đầu khi nghe Cao Lỗ đề xuất ý kiến Trần Minh Quân không quá tin tưởng kế hoạch này sẽ thành công, đặc biệt khi công chúa vừa hồi sinh lại đã cùng Trọng Thủy ôm ôm ấp ấp.
Cho đến khi nhát dao kia đâm vào trong ngực của Trọng Thủy, hắn mới thở phào một hơi.
Trọng Thủy lừa dối hai cha con An Dương Vương đây là nhân, bị Cao Lỗ tính kế lại đây là quả.
Nhưng có điều khiến Trần Minh Quân nghĩ mãi không ra đó là tại sao Cao Lỗ lại tin rằng sau khi sống lại công chúa Mỵ Châu sẽ giết Trọng Thủy?
Phải biết, trong truyền thuyết công chúa Mỵ Châu cho đến khi Cổ Loa bị công phá, An Dương Vương dẫn theo nàng chạy trốn nàng vẫn tin tưởng Trọng Thủy, rải lông ngỗng để hai người có thể gặp lại nhau.
Lúc này, Trọng Thủy đã cận kề cái chết, hơi thở cũng ngày càng yếu dần tựa như lúc nào cũng có thể tắt nhưng dù thế miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm: " Tại sao....!"
Mỵ Châu không đành lòng nhìn hắn nữa, quay mặt đi chỗ khác, dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt
" Chàng muốn biết tại sao ư? "
" Thù giết cha! "
" Thù mất nước! "
" Thân làm công chúa của Âu Lạc, con gái của An Dương Vương.
Mỵ Châu ta sao có thể không báo thù này? "
"...! " Trần Minh Quân yên lặng lắng nghe, tự nhủ hóa ra vì nguyên nhân này Cao Lỗ mới tin kế hoạch của hắn có thể thực hiện được.
Dù cho có yêu hơn nữa, công chúa Mỵ Châu cũng sẽ đưa ra lựa chọn giết chết Trọng Thủy để trả thù cho dân tộc, trả thù cho cha của nàng.
Nhưng mà.....
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ tên này tại sao lại sống dai đến thế, rõ ràng đã bị đâm vào tim....
Hư cấu!
Để trả lời cho câu hỏi của hắn, Trọng Thủy bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: " Ha ha ha ha........!"
Tiếng cười vang vọng trong không gian, nào có chút nào giống người sắp chết có thể cười ra được.
Trần Minh Quân: "??? "
Mỵ Châu: "!!! "
Không lẽ hắn còn có sự chuẩn bị?
Chỉ thấy Trọng Thủy bỗng nhiên đứng dậy, tiên huyết không biết từ bao giờ đã ngừng chảy.
Hắn đắng chát nhìn xem người con gái mà mình yêu thương, tìm đủ trăm phương ngàn kế để hồi sinh miệng thốt ra bốn chữ: " Thì ra là vậy.
"
" Không thể nào! " Thấy Trọng Thủy bị Dao Giết Tiên đâm trúng tim nhưng vẫn còn sống, công chúa Mỵ Châu không thể tin vào mắt mình bật thốt lên: " Tại sao bị Dao Giết Tiên đâm trúng, chàng vẫn còn sống? "
Trọng Thủy cúi xuống nhìn vết thương đã ngừng chảy máu trên ngực mình, cười nói: " Một ngàn năm trước thân thể của ta suy kiệt đến nỗi không thể sống được lâu thêm nữa, nhưng vì nguyện vọng hồi sinh nàng chưa thành cho nên ta đã dùng một phương pháp thất truyền đã lâu ở phương Bắc, đem thân thể và linh hồn của mình dung hợp cùng với đại trận của thành này.
"
" Dao Giết Tiên đúng là có thể đem người chưa đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên giết, không cách nào cứu chữa.
Nhưng phải dùng với người sống mới được, còn như ta...."
" Theo một cách giải thích nào đó, có lẽ đã chết rồi.
Cho nên, nó đối với ta không có tác dụng.
"
Tê ~
Trần Minh Quân hít vào một ngụm khí lạnh, tự nhủ hóa ra còn có thao tác này.
Công chúa Mỵ Châu cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Dao Giết Tiên đã là sự chuẩn bị sau cùng của nàng.
Bây giờ Dao Giết Tiên không có tác dụng, nàng thật sự nghĩ không ra nên đối phó với Trọng Thủy bằng cách nào.
Chẳng lẽ cứ mãi mãi ôm nỗi uất hận chết đi sao?
Ngay lúc công chúa Mỵ Châu không biết làm gì ngoài ngồi khóc, Trần Minh Quân lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một thanh kiếm màu vàng hô lên: " Công chúa, tiếp kiếm! "
Mỵ Châu thoáng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy rõ thanh kiếm này nàng mới hiểu ra được Cao Lỗ không chỉ có một sự chuẩn bị.
Kiếm này toàn thân tản mát kim quang, tiên khí vờn quanh tạo thành hư ảnh chim Lạc bay múa.
Thân kiếm dài tám tấc, lưỡi kiếm điêu khắc hoa văn chim Lạc đang bay múa, đốc kiếm có thiết kế tựa như một chú chim Lạc đang giang rộng hai cánh, cán kiếm khắc lên một chữ Lạc .
Lạc Kiếm!
Kiếm của An Dương Vương!
Mỵ Châu vuốt ve kiếm cổ, thân kiếm tựa như có linh trí phát ra những âm thanh ong ong, bạo phát ra ánh sáng vàng càng lóa mắt.
Công chúa nắm lấy cán kiếm, mũi kiếm chỉ trời cao quát lên: " Lạc Kiếm ở đây, tướng sĩ Âu Lạc nghe lệnh! "
" Lạc ~ "
Trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh chim Lạc vừa bay lượn vừa gào