“Nàng thích thứ đó sao?” Lý Trạch Dương hỏi.
Chu Nghiên Vũ day day ngón tay: “À, ờm, cũng không hẳn.
Chỉ là có chút tò mò.”
Dù gì ở hiện đại nàng cũng không có cơ hội được thấy loài động vật gọi là hồ ly này, chỉ được nghe thấy nó trong truyền thuyết thôi.
Nghe nói hồ ly rất giỏi mê hoặc người, bộ lông của nó lại càng hấp dẫn.
Vậy nên nàng nghĩ tới, sờ sờ thử một chút.
Không biết xúc cảm với lúc sờ lông mèo có giống nhau không.
“Nếu nàng thích, ta có thể tặng nàng.” Chàng hào phóng nói.
“Ê ê ê, ngươi muốn ta bị chém đầu hả?” Nàng giật bắn người lên.
Đừng có chê bai nàng thiếu kiến thức nhá, dù gì nàng cũng kinh qua vài bộ cung đấu rồi.
Nàng cũng biết đồ Vua ngự ban làm sao tuỳ tiện tặng đi được.
Thấy Chu Nghiên Vũ phản ứng lớn như vậy, Lý Trạch Dương dường như nghĩ đến cái gì.
Chàng phì cười: “Nàng nghĩ đi đâu vậy.
Ta đương nhiên không lấy đồ Bệ hạ ngự ban đưa cho nàng rồi.”
“Chứ sao?” Nàng ngờ nghệch, không lấy ở đấy chứ lấy ở đâu hả.
“Ta cũng đâu phải chỉ có mỗi 2 tấm da Bạch hồ Bệ hạ ngự ban.
Lúc trước khi đánh trận ta cũng từng thu được da Bạch hồ mà.”
À.
Sao không nói ngay từ đầu, làm nàng sợ hết hồn!
“Vậy, ngươi nói rồi đó.
Không được nuốt lời.”
“Được.” Chàng gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn không dời khỏi gương mặt nàng.
“Nàng trước giờ đều sợ đao kiếm như vậy sao?”
Chu Nghiên Vũ lắc lắc đầu: “Lúc trước thì không nói, dù gì ta cũng không nhớ gì cả.
Nhưng hiện giờ, có lẽ cũng không phải sợ chúng, là do ta sợ hãi nguy hiểm.
Cảm giác nguy hiểm đến từ phía chúng nên sinh ra lòng ái ngại.
Vậy thôi.
Nếu ta có bản lĩnh tự bảo vệ bản thân thì chắc đã không phải sợ đông sợ tây như vậy, đáng tiếc …”
Không hiểu sao sau khi nói xong, nàng lại thấy trong mắt hắn thoáng qua điều gì đó, tựa như là thất vọng, tựa như là … mất mát? Nhưng mất mát cái quái gì nhể? Liên quan cóc gì đến hắn đâu ta.
Nhưng hắn ngay lập tức lại nói: “Hay là để ta dạy nàng võ công, cũng dạy nàng cách sử dụng kiếm.”
“Ngươi nói sao cơ?”
“Không phải nàng bảo muốn bảo vệ bản thân sao.
Võ thuật có thể giúp nàng phòng thân, đao kiếm cũng không hẳn chỉ mang đến nguy hiểm, nó còn có thể bảo vệ nàng nữa.
Ta tin nếu nàng thuần thục kiếm pháp thì sẽ vượt qua nỗi sợ này thôi.”
Chu Nghiên Vũ bừng tỉnh, cũng có lý nhỉ.
Thân có võ thì thuận tiện hơn nhiều, hơn thế nữa nàng cũng chưa biết sẽ tìm chiếc vòng kia như thế nào.
Lỡ đâu biết được tung tích nó nhưng nó lại ở chỗ khó có thể ra vào thì sao?
Biết vài món võ công nho nhỏ biết đâu nàng cũng nắm chắc phần thắng hơn.
“Vậy vậy … bái kiến sư phụ.” Nàng vội vàng chắp 2 tay lại, giọng nói hơi mang chút nịnh nọt.
Hắn không nhịn được cười trước bộ dáng nịnh hót, đổi mặt nhanh chóng của nàng: “Bái sư cũng không phải bái như thế đâu.
Nàng phải kính ta một ly trà kìa.”
Kính thì kính, dù gì được Tướng quân dạy võ cho đâu phải ai cũng được đâu.
Thầy “xịn” thế cơ mà.
Chu Nghiên Vũ thức thời nâng chén trà trong tay mình lên, cung kính nói: “Mời sư phụ.”
Lý Trạch Dương mỉm cười hài lòng, nhận chén trà của nàng uống một ngụm, cũng coi như chính thức nhận người học trò là nàng.
Nghi thức bái sư đơn giản coi như kết thúc.
***
Sau khi từ biệt với Lý Trạch Dương, hẹn tốt thời gian địa điểm học tập, nàng cũng ly khai với huynh muội Giang gia.
Rất đơn giản, nàng không phải thần tiên, không thể quản hết mọi chuyện trên đời này được.
Sướng khổ của mỗi người, nàng cũng không buồn can thiệp.
Nàng tuy thích huynh muội Giang Bân cùng Giang Nhã, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, cũng chỉ có thể mời bọn hắn ăn một bữa cơm coi như cứu chiếc bụng đói của bọn nhỏ.
Không có chuyện nàng giống mấy nàng thánh mẫu trên truyền hình nào là đón về phủ chăm sóc, nào là