Xán nhi cũng cải trang thành một thư đồng nho nhỏ, chủ tớ 2 người sẵn sàng lên đường.
Chu Nghiên Vũ chiếu theo lời nói của Trương Thư Di và các quý tiểu thư mà đi tìm khắp các tiệm kim hoàn trong khu vực.
Nhưng tung tích về chiếc vòng tay vẫn không hề thấy đâu.
Phải là nói, ngay cả chất liệu làm vòng tay là từ gì, nàng cũng không biết rõ, cứ mù mờ miêu tả ngọc màu trắng gì đó thôi.
Mà nói như vậy, đố ai đoán ra được.
Chủ tiệm đưa bao nhiêu loại ra vẫn không phải thứ nàng cần, thậm chí nhiều ông chủ còn nổi nóng với các nàng, cho rằng các nàng đang phá đám chuyện làm ăn của bọn họ.
“Haiz, đây đã là cửa tiệm cuối cùng của con phố này rồi, cũng là cái tên cuối cùng được đề xuất rồi.
Tiểu thư à, người thực sự muốn tìm bảo vật quý hiếm gì vậy?” Xán nhi uể oải nói, cả một buổi trời không ngừng đi đi đi, không hiểu sao sức lực tiểu thư ở đâu ra mà lớn thế.
Chu Nghiên Vũ cũng không còn cách nào khác, nàng thật sự không tìm thấy thứ nàng muốn tìm.
“Không tìm được thì thôi vậy.
Em cứ chọn một món em thích đi, xem như là ta tặng em.” Nàng cười nói với Xán nhi, khiến nàng ta không khỏi thích thú đi lựa chọn.
Không thể không nói, mang hình hài 2 nam tử đi vào các tiệm kim hoàn hỏi đông hỏi tây thế này có vẻ hơi ngồ ngộ, nhưng may mắn là nhiều người chỉ nghĩ 2 thiếu niên lang này mua cho nữ nhân trong nhà, không đáng ngờ lắm.
Thấy Xán nhi hào hứng như vậy, Chu Nghiên Vũ cũng thật muốn lựa chọn cái gì đó cho mình.
Nàng nhìn trúng một đôi khuyên tai hình giọt nước có màu đỏ như rượu vang, trông hấp dẫn mà cũng thật tinh khiết.
“Ông chủ, đôi khuyên tai này bán như thế nào vậy?”
“Công tử thật là biết nhìn hàng nha.
Đôi khuyên tai này được làm từ ngọc hồng lựu vô cùng quý giá từ Tây phương, các quý tiểu thư đều vô cùng ưa chuộng.”
“Vậy sao …” Nàng nghe vậy thì càng cảm thấy ưng ý hơn, ngón tay vuốt v e khẽ khàng.
Đời trước cái ăn cái mặc còn chưa lo nổi, làm gì có cơ hội được tiếp xúc với các loại đá quý kiểu này.
Nàng là thực sự thích mấy thứ lấp lánh này nha.
“Ông chủ, ta thích đôi khuyên tai này.
Chúng phải thuộc về ta.” Một phụ nhân vóc dáng hơi mũm mĩm chỉ thẳng vào đôi khuyên tai nàng đang cầm trên tay, hếch mặt lên trời đầy vênh váo.
“Khách nhân à, vị công tử đây đã để mắt đến đôi khuyên tai này rồi.
Bổn tiệm không thể bán cho ngài được.”
“Sao lại không? Ta không cần biết, ta thích thứ đó.
Thứ đó phải là của ta.” Phụ nhân ngang ngược nói.
“Vị thẩm thẩm này, ông chủ cũng chỉ là người làm ăn, thẩm đừng làm khó người ta vậy chứ.” Chu Nghiên Vũ không nhịn được lên tiếng.
“Ngươi nói ai là thẩm?” Phụ nhân kia ngay lập tức trợn mắt lên ngắt lời nàng.
“À, không là thẩm, vậy thím là được rồi đúng không?”
“Ngươi …”
“Ngươi xem lại ngươi đi.
Một nam tử lại tranh giành nữ trang với ta làm gì hả? Ngươi có sở thích kỳ quái à?”
Chu Nghiên Vũ trợn tròn mắt lên: “Ơ kìa thím này, tại hạ là muốn mua cho muội muội, chẳng lẽ có luật nào cấm nam nhân đi mua nữ trang cho nữ nhân nhà mình ư?”
“Được rồi, được rồi.
Đây không phải trọng điểm đâu mà thím.
Bây giờ, chỉ cần thím trả lời được câu hỏi này của tại hạ thì tại hạ sẽ nhường lại đôi khuyên tai này ngay.” Nàng tránh nặng tìm nhẹ, tận tình nói.
“Được, ngươi nói đi.
Để ta xem miệng ngươi có thể phun ra châu ngọc gì.” Phụ nhân chống nạnh rất chi là kiêu ngạo.
“Bây giờ ta nói nha thím, thím nghĩ thử xem thiên hạ này là của ai?” Nàng từ tốn dẫn dắt.
Vị phụ