Vừa vặn, Lưu Tĩnh Văn đã quay lại và trông thấy, “vụt” một tiếng xé gió, một viên đá bay tới đập chuẩn xác vào cổ tay tên tặc tử, khiến tay hắn run lên, thanh kiếm cũng theo đó mà trượt khỏi tay.
Chu Nghiên Vũ an toàn, Lý Trạch Dương cũng liền nắm lấy eo nàng, đẩy đẩy ra phía sau nơi có chúng binh sĩ còn bản thân chàng chân khẽ động một cái, thanh kiêm đang yên vị dưới đất vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, chuẩn xác rơi vào tay chàng.
Gần như ngay lập tức, Lý Trạch Dương áp sát đến, thanh kiếm kề lên cổ tên tặc tử.
Hắn cười một tiếng rồi bình thản giơ hai tay lên, biểu thị đầu hàng.
Quân sĩ phía sau liền chạy lên bắt người.
“Ngươi không sao chứ?” Lý Trạch Dương ngoảnh lại, đi về phía nàng.
Dường như là uy áp của 1 Tướng quân lúc thực hành nhiệm vụ quá áp đảo, hoặc cũng có thể là do chột dạ sợ bị phát hiện, Chu Nghiên Vũ gãi gãi tai lảng tránh ánh mắt của chàng, chăm chăm nhìn xuống mũi chân.
“À, ta … ta không có việc gì.
Cảm ơn Tướng quân.”
Vừa nãy lúc đón lấy eo nàng, cảm giác khi tiếp xúc gần ấy vẫn khiến chàng có chút bối rối.
Hiện giờ lại đứng gần như vậy, cảm xúc khó tả ấy lại càng rõ ràng hơn.
Lý Trạch Dương cứ cảm thấy vị công tử yếu đuối trước mắt này có chút quen mặt, nhưng tạm thời chàng vẫn không tài nào nhớ ra được.
Vì vậy, chàng không hề kiêng dè mà … nhìn chằm chằm quan sát nàng, không để ý điều đó có hơi khiến người khác lúng túng.
*“Quái, tên này bị gì thế nhỉ? Chẳng lẽ lại nhận ra mình rồi sao?”* Sự im lặng của chàng khiến Chu Nghiên Vũ hoảng loạn trong lòng.
Vì thế, nàng đành hắng giọng một tiếng: “E hèm, Tướng quân.
Ngài còn có việc gì sao?”
Đôi mắt vẫn nghiền ngẫm nàng thật chăt: “Không có.
Ta chỉ là thấy người rất quen mắt.
Có phải ngươi l…”
“Ngươi không sao chứ?” Lưu Tĩnh Văn lúc này đã đi tới chỗ 2 người.
“Chủ nhân thật sự rất lo lắng cho ngươi đó! Còn không mau lại đây.” A Từ nhanh mồm nhanh miêng nói.
“Sao lại là ngươi?” Lý Trạch Dương nhìn thấy Lưu Tĩnh Văn thì hơi nhíu mày lại.
A Từ rất niềm nở cười: “Hồi bẩm Tướng quân, chẳng là thiếu gia nhà thần hôm nay có nhã hứng ra ngoài đi dạo ạ.
Còn đây là a Khương, tiểu tử này cực kỳ ham chơi nên mới bất cẩn bị tách khỏi chúng thần ạ.”
Lý Trạch Dương liếc nhìn ra thiếu niên nhỏ gầy đằng sau A Từ, lại nhìn mỹ thiếu niên quen mặt kia, hoài nghi hỏi: “Thiếu gia nhà các người mỗi lần ra ngoài đều mang theo nhiều người vậy sao?”
Tuy câu hỏi này chỉ là chàng tiện miệng đặt, do thấy tò mò nhưng khi nghe vào tai chủ tớ 2 người Lưu Tĩnh Văn thì thật là giật mình, dường như là đang nghi ngờ thân phận của họ.
Lưu Tĩnh Văn điềm tĩnh đáp: “Không phải.
Chẳng giấu gì Tướng quân, tại hạ hôm nay ra ngoài một chuyến, cũng nhân tiện xử lý một số việc của thương đoàn, có thể là sẽ mua được nhiều bảo vật tốt, được giá cao.
Bọn họ đi theo ta phụ ta khuân vác vật phẩm.”
“Là vậy sao …” Lý Trạch Dương hơi nghiền ngẫm, nhưng rồi vẫn khoát khoát tay xoay người rời đi cùng quân lính của mình, không quên bỏ lại một câu.
“Được rồi, mang người của ngươi đi đi.
Chúng ta giải phạm nhân đi đây.”
Lúc chàng đi sượt qua Chu Nghiên Vũ, nàng không kìm được lén liếc nhìn chàng một cái.
Thật may, chàng không