Thì ra mọi chuyện là như vậy, Chu Nghiên Vũ nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Trông biểu cảm của mọi người lúc đấy không có gì là đang đóng phim hay đùa giỡn cả, khung cảnh xung quanh cũng nhuốm màu cổ xưa.
Vậy nên, dù rất khó tin nhưng vẫn có thể xảy ra, nàng … xuyên không rồi sao?
Đưa tay nhéo mặt mình một cái rõ đau.
“Ui da”.
Cảm giác đau này là thật, vậy điều này cũng là thật.
Nàng muốn khóc ròng đến nơi rồi, sống ở thời hiện đại đã thoi thóp qua ngày rồi, về cổ đại sống kiểu gì đây? Nghe nói cổ đại rất hà khắc nha!
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chu Nghiên Vũ hoảng hốt vơ đại chiếc bình tinh xảo trên bàn làm vũ khí phòng thủ, đứng nép vào cửa, tay nâng bình lên thật cao.
Vậy nên, khi Chu phu nhân bước vào phòng thì điều bà thấy là nữ nhi nhỏ bé yếu ớt của bà thẳng tay nâng một chiếc bình to.
“Nghiên nhi, sao thế con?” Nữ nhi bà bị sao thế này.
Vừa mới đến kinh thành không lâu, bà thực lo lắng con gái không quen thuộc nơi này, bị người ta khi dễ.
Giang thị là người rất thiên vị người nhà, bà không muốn người bà yêu thương bị thua thiệt điều gì.
Hai tay đang nâng lên không trung của nàng cứng đờ.
“ Ha ha, con … à, con là đang tập thể dục đó nương.
Đúng, là đang tập thể dục ạ.”
Quá tuyệt vời luôn Chu Nghiên Vũ ạ, gọi nương xưng con ngọt xớt!
“À ra là vậy.” Chu phu nhân gật gù.
“Nhưng sao con lại cầm chiếc bình đó?”
“Con … con … À, con thấy cái bình này thật là đẹp quá đi mất, nên muốn xem xem nó có nặng hay không đó mà.
Ha ha, là như vậy đó ạ.”
Hay lắm Chu Nghiên Vũ, không ngờ cũng có ngày nàng nói phét thuận miệng đến như vậy!
Hai mắt Chu phu nhân sáng lấp lánh nhìn nữ nhi nhà mình, nở nụ cười tự hào: “Nghiên nhi thật là có con mắt nhìn hàng đấy.
Chiếc bình này là bảo vật Tiên hoàng ngự ban cho sư trụ trì của ngôi chùa này đấy.”
Nàng vừa nghe thấy vậy liền vội vàng đặt chiếc bình xuống.
Bảo vật ngự ban? Người tay chân vụng về như nàng tốt nhất là không đụng vào thì hơn.
Còn về việc có mắt nhìn hàng, thật ngại quá, nàng đây là kém nhất đó! Còn nhớ khi lựa đồ chung với bạn bè, thứ nàng thích và chọn … hừm, thường là thứ kém giá trị và “kém sang” nhất thì phải.
Có lẽ nàng không có mắt nhìn hàng tốt, chuẩn, sang xịn như người ta nhưng Chu Nghiên Vũ bày tỏ không có việc gì cả.
Chỉ cần nàng thích là được, thứ mình thích cần gì phải đợi người ta giám định chứ, hơn nữa không phải cái gì có giá trị trong mắt người khác thì trong mắt nàng cũng có giá trị.
“Phải rồi, tại sao con lại xuống phía khu vực săn bắn vậy? Lại còn rơi xuống hồ nước nữa?” Chu phu nhân lúc này mới hỏi.
Sắc mặt nàng khẽ đổi, nhưng liền nhanh chóng biến mất.
“Nương, nữ nhi thật sự không nhớ gì cả.
Con không nhớ tại sao lại như vậy nữa.
Đầu nữ nhi thật sự rất đau, rất đau!” Đến đây, nàng ngay lập tức ôm đầu kêu than, khiến Chu phu nhân mủi lòng.
“Thôi thôi không nghĩ nữa, không nhớ ra được thì thôi.
Con mau lên giường nghỉ ngơi đi, con rơi xuống nước, sốt cao một trận, đến giờ còn chưa bình phục hẳn đâu.”
“Nhưng, nương à …con đói”.
Nàng tủi thân nói, bụng nàng cũng vô cùng kịp thời réo lên.
Chu phu nhân bật cười.
“Con đó, đúng là nha đầu tham ăn mà.
Được rồi,