" Đi nào! Bảo bối thật ngoan còn biết sợ lạc mất Thiên ca ca." Nói rồi anh lại đưa tay véo nhẹ vào má của Tử Du cười sủng nịnh.
" Au! Híc híc Thiên ca ca không thương Du nhi nữa.
Thiên ca ca véo má của Du nhi đau lắm! Hu hu!" Đậu xanh rau, má hột, vịt lộn.
Mau buông cái móng vuốt sói của nhà mi ra khỏi mặt ta.
Mi đang làm phiền bổn bảo bảo ăn kẹo đó mi muốn chết không hả!
" Kí chủ phải bình tĩnh! Nếu như chuyện nhỏ không nhẫn nhịn được thì chuyện lớn ắt sẽ không thể thành công được.
Đến lúc đó người với chân ái đồ ngọt sẽ bị chia cắt.
Nên vì một thế giới ấm êm ngọt ngào giờ kí chủ người hãy bình tĩnh lại đi." Kí chủ nhà nó rất nguy hiểm.
À phải nói là vô cùng nguy hiểm nên nó sợ kí chủ nổi điên lắm luôn.
Bổn hệ thống thật là đáng thương mới vớ phải một kí chủ bệnh thần kinh như này.
" Vì kẹo vì tình yêu vì chân ái.
Đúng bổn bảo thảo nhịn! Ta phải nhịn." Bà mẹ nó bổn bảo bảo muốn đánh người.
Nhưng vì chân ái bổn bảo bảo phải là một đứa trẻ ngoan.
" Đúng kí chủ người nên nhịn.
Chân ái của người đang trông ngóng người! " Nghe cái giọng nói của kí chủ bổn hệ thống biết người đang cố gắng nhẫn nhịn như nào rồi.
Hơ hơ còn về đứa trẻ ngoan! Chẳng có đứa trẻ nào có tư tưởng bảo lực và xấu tính như kí chủ đâu ở đó mà ngoan.Hơ hơ làm bổn hệ thống cười chết mất thôi.
" Thiên ca ca xin lỗi.
Giờ Du nhi muốn đi đâu chơi để Thiên ca ca dẫn đi nào? " Nhìn mặt bảo bối mếu máo tức giận rất giống con cá nóc nhỏ vô cùng đáng yêu.
" Vậy Du nhi muốn chơi vòng quay ngựa gỗ kia! " Dù sao mục đích của bổn bảo bảo đến đây chỉ để gặp chân ái và nhìn phong cảnh còn chơi cái gì mà chả được.
Sao mi làm phiền ta ăn kẹo hoài vậy.
À nhầm mi là bóng đèn sáng quá luôn phá hoại ta với tình yêu thân thân.
Thế là Tử Du của chúng ta bị ép buộc rời xa đống kẹo của mình.
Và phải trao gửi lại ở chỗ Mặc Thiên để vào chỗ vòng đu quay.
Cô ngồi trên con ngựa gỗ dần chuyển động mà mặt cô thì hiện lên hẳn dòng chữ: ta không hề thích chơi, mi là đồ xấu xa trả tình yêu lại đây cho ta .
" Bổn bảo bảo phải về với chân ái của mình đây.Lỡ đâu tên xấu xa kia vì không thể cưỡng lại được mà ăn hết kẹo của bổn bảo bảo rồi thì phải làm sao bây giờ? Nên bổn bảo bảo phải nhanh chóng quay trở lại để bảo vệ chân ái thôi! " Thế là Tử Du đã tìm được lý do chính đáng nên cô đã trèo xuống khỏi con ngựa gỗ và trở về với chân ái của mình.
" Kí chủ người đừng có làm quá mọi việc lên được không? Chân ái của người bây giờ vô cùng an toàn người cứ yên tâm đi nha! " Là người ta mua kẹo cho người ta đó đừng coi người ta như kẻ cướp kẹo của người vậy chứ kí chủ.Người có còn chút xíu lương tâm và liêm sỉ nào nữa không? Nếu như không thì hãy mau lượm lên đi nó rớt dưới chân kí chủ đó.
" Bảo bối hôm nay chỉ chơi đến đây thôi.
Không phải bảo bối muốn đi dự tiệc với anh sao phải về chuẩn bị rồi! Đến lúc chúng ta nên về nhà rồi.
" Nhìn bảo bối có vẻ chơi rất vui nhưng nếu như không đi chuẩn bị sẽ đến buổi tiệc trễ.
Sao bảo bối có thể dễ thương đến thế chứ Mặc Thiên anh thật muốn đem bảo bối về nhà giấu đi mà.
" Dạ vâng ạ! Nhưng Thiên ca ca phải hứa là lần sau sẽ dẫn Du nhi tới đây chơi nữa mới chịu