Tử Du tức giận nhưng không thể làm gì khác đành trút giận lên đống thức ăn trên bàn.Cô gắp cho Lam Thiên thật nhiều thức ăn cho với ý định cho anh nghẹn chết.
Còn Lam Thiên thì không hay biết gì với âm mưu dùng thức ăn giết người của Tử Du.
Còn vui vẻ hưởng thụ cảm giác được Tử Du gắp thức ăn cho nên cô gắp bao nhiêu là Lam Thiên ăn hết bấy nhiêu.
" Mé sao mi vẫn chưa nghẹn chết mi đi! Ăn mãi thế hay mi bị ngải heo nhập hả? " Không đừng ai cản bổn bảo bảo để ta cho cái tên Lam Thiên vài cước tiễn hắn đi chầu trời luôn.
Chứ hắn ở đây khiêu khích ta hơi lâu rồi đó.
" Kí chủ đao hạ lưu nhân! Người mà giết hắn thì hẳn là chân ái kẹo ngọt của người bỏ theo người khác đó! " Không bổn hệ thống nhất định phải cản.
Kí chủ giết chết đối tượng công lược rồi nhiệm vụ phải làm sao?
Lam Thiên nhìn mèo con nhỏ đang cô gắng thu nanh vuốt nhưng trong mắt không dấu nổi sự tức giận mà bật cười thành tiếng một cách đắc ý.
" Ngươi cười cái gì mà cười? Im lặng, không ai nói với ngươi là ăn không nói ngủ không nói hả? Mau ăn đi no chết nhà mi luôn đi." Hệ thống ơi khi nào hắn mới biến khỏi tầm mắt ta đây.Chứ ta không chịu hắn nổi thêm một giây một phút nào nữa cả.
" Được rồi, nàng mau ăn đi đừng gắp cho ta nữa thức ăn sắp nguội rồi, mà nguội rồi vừa không ngon còn ảnh hưởng tới sức khỏe.
Ta
thấy món này khá ngon nàng ăn thử đi "_ Lam Thiên anh phải cho cái thứ phá hoại khung cảnh kia biết thế nào là khổ sở.
Tử Du chẳng thèm quan tâm hay để ý gì tớ Lam Thiên cả.
Cô chỉ nhẹ nhàng lấy lại hình tượng thục nữ và gắp thức ăn cho Tử Khanh tiếp.
Đến một cái liếc mắt cho Lam Thiên cũng không thèm hoàn toàn ngớ lơ và xem anh như là người vô hình.
" Mèo con nhỏ nàng đừng giận mà.
Ta chỉ muốn được nàng quan tâm thôi mà " Anh sai rồi anh không nên ghen tị và ăn dấm chua với một đứa trẻ.Sau này anh nhất định sẽ luôn tin tưởng mèo con nhỏ sẽ không bao giờ đê nàng ấy thất vọng.
" Ting ~ ting ~ hảo cảm của nam chính Lam Thiên đối với kí chủ +4.
Tổng hảo cảm của nam chính Lam Thiên đối với kí chủ là 90.
" Nam chính là tên bệnh thần kinh như kí chủ đã nói.Bị người ta ngó lơ và không quan tâm đến nhưng hảo cảm vẫn tăng.
Nước đi này của nam chính làm bổn hệ thống không ngờ được.
" Lo ăn cơm đi! Nói mãi đã bảo là ăn không nói ngủ không nói rồi mà.
Phiền phức chết đi được! " Xem như mi biết điều.
Lúc nãy chỉ cần ngươi chọc điên bổn bảo bảo một xíu nữa là được đích thân bổn bảo bảo tiễn phi thăng chầu trời luôn.
Bữa cơm yên bình trôi qua trong sự bực bội Tử Du và nụ cười ngây thơ của Tử Khanh.
Vì sao Tử Du bực bội ư? Bởi vì không có Tử Du gắp thức ăn thì Lam Thiên không động đũa mà cứ ngồi nhìn chằm cô.
Tử Du sau nhiều lần tức giận những dưới sự đe dọa và khuyên ngăn của hệ thống đành buông xuôi tất cả đem Lam Thiên thành người vô hình không thèm để ý nữa.
" Ngươi có thể dạy Tử Khanh mọi thứ ngươi biết được không? " Dù sao bổn bảo bảo cũng phải hưởng thụ cuộc sống nên việc nặng nhọc và khó khăn như dạy trẻ con nên nhường lại cho nam chính làm mới tốt.
" Được ta sẽ dạy Tử Khanh "