"Sao vậy, không phải vừa rồi anh nói không giận em nữa rồi sao.
.
"
"Sao bây giờ lại muốn đuổi em về nữa rồi.
.
"
Lam Thư Hân ngước lên nhìn Trạch Thế Vũ đôi mắt có chút ngấn lệ!
"Không phải là anh giận em, nhưng anh sợ em không chịu nổi vất vả.
.
"
"Vả lại anh còn rất nhiều công việc ở công ty cần phải giải quyết, không thể mất nhiều thời gian ở đây thêm nữa.
.
"
Trạch Thế Vũ nhanh chóng lên tiếng giải thích cho cô ả hiểu!
"Không em không sợ vất vả, nếu anh sợ em làm ảnh hưởng thời gian của mọi người, em hứa sẽ không than mệt mỏi nữa, sẽ cố gắng cùng mọi người.
.
"
Lam Thư Hân vẫn kiên quyết không chịu quay về, muốn đi theo Trạch Thế Vũ!
"Em chắc rằng mình sẽ làm được.
.
"
Anh nghi ngờ hỏi lại, không tin cô ả có thể chịu nổi!
"Thật, vì anh em sẽ làm được.
.
"
Cô ả liền gật đầu đáp lại ngay!
"Được anh tin em.
.
"
Lần này xem như Trạch Thế Vũ tạm tin tưởng cô ả một lần nữa đi, nếu không làm được mà còn tiếp tục cản trở, anh sẽ không nhân nhượng nữa mà đuổi thẳng cô ả quay về!
Trong khi đó Lam Thư Hân cứ nghĩ rằng mình đã nhận được sự tin tưởng của Trạch Thế Vũ thì vui mừng không thôi!
Qua một lúc sau đó Tô Mạn Ninh và Phó Thiên cũng thức dậy, thu dọn gấp lều lại gọn gàng, rồi mới ra tụ họp với hai người kia.
.
Mọi người dùng bữa sáng bằng thực phẩm đóng gói, nhưng không ai nói với ai một lời nào cả, sau khi dùng xong thì lại tiếp tục lên đường!
Lần này thật sự rất khác, đã đi được một đoạn rất xa rồi nhưng Lam Thư Hân lại chẳng than vãn một tiếng nào, mặc dù xem qua nét mặt của cô ả rất mệt!
Cả bốn người rất nhanh đã leo gần đến đỉnh núi Sơn Vân, lúc này mọi người đều đã thấm mệt vì trời cũng đã quá trưa.
.
Nên quyết định ngồi xuống nghỉ chân một lúc sẽ đi tiếp, Phó Thiên lấy nước chia cho mọi người, rồi bước đến bên cạnh Tô Mạn Ninh ngồi xuống!
Được một lúc Lam Thư Hân cảm thấy bụng mình hơi đau, liền quay sang nhìn Trạch Thế Vũ nói!
"Thế Vũ bụng em đau quá.
.
"
"Em muốn đi vệ sinh.
.
"
"Ừm em mau đi đi, anh sẽ ở đây đợi.
.
"
Trạch Thế Vũ nghe xong liền bảo cô ả đi ngay đi, mọi người sẽ ở đây đợi cô ả quay lại, lo lắng cô ả gặp chuyện gì nên đã vội lên tiếng nhắc nhở!
"Nhớ cẩn thận đấy! "
"Em biết rồi, em sẽ quay lại ngay.
"
Nói xong thì chạy nhanh về phía đám cây rậm rạp kia.
.
Qua một lúc bên phía Tô Mạn Ninh bổng phát ra tiếng la hét khiến cho người người vô cùng hoảng hốt, tức tốc chạy ngay đến xem có chuyện gì!
"Á! "
Cả ba vừa chạy đến đã nhìn thấy Lam Thư Hân ngồi bệt dưới đất, một bên chân được cô ả bóp chặt lại, vẻ mặt sợ hãi như thể vừa bị thứ gì đó