"Tôi không ngốc như cô nghĩ đâu, tôi chỉ bảo vệ cô vì không muốn bà nội đau lòng bởi cái chết của cô mà thôi.
.
"
"Vả lại cô là bác sĩ, chắc chắn sẽ tìm ra được cách để cứu tôi.
.
"
"Đổi lại nếu người nằm đây là cô, thì tôi không chắc cô có sống sót để quay về nhà hay không.
.
"
Trạch Thế Vũ mặc dù đang rất khó chịu nhưng vẫn nói ra mấy lời mình đang suy nghĩ trong lòng!.
"Nhưng nếu anh có chuyện gì thì tôi phải ăn nói thế nào với mọi người trong nhà họ Trạch đây.
.
"
Lí trí luôn bảo cô phải thật bình tĩnh như vậy sẽ nhanh chóng tìm ra được cách giải quyết, nhưng lúc này cô lại khó có thể bình tĩnh được!
"Bởi vậy cho nên cô phải nhanh chóng tìm ra cách giải độc cho tôi.
.
"
"Không có nhiều thời gian để cô ngồi đây khóc lóc đâu, tính mạng của tôi đang được tính từng giây đấy.
.
"
"Tôi biết rồi anh đừng ở đó hối, tôi đang tìm cách đây này.
.
"
Tô Mạn Ninh lúc đầu cảm thấy có chút cảm động khi Trạch Thế Vũ lao ra cứu mình, nhưng ngay sau đó khiến cô vô cùng tức giận khi từ miệng anh hốt ra mấy lời này!
"Yên tâm đi, cho dù thế nào tôi cũng sẽ không để anh chết đâu.
.
"
"Vậy thì tốt.
.
"
"Bây giờ tôi có chút buồn ngủ, cô phải nhanh lên đấy.
.
"
Trạch Thế Vũ nói xong thì nhắm chặt hai mắt lại, chất độc bắt đầu xâm nhập từ từ khiến anh dần dần mất đi ý thức!
Cơ thể cũng không còn chút sức lực gì nữa mà thiếp đi dần, sau đó ngất lịm!.
"Trạch Thế Vũ anh không được ngủ, mau tỉnh dậy nói chuyện với tôi đi.
.
"
"Trạch Thế Vũ anh có nghe thấy tôi nói gì không hả! "
Tô Mạn Ninh lo lắng chất độc đã bắt đầu ngấm từ từ vào ngũ tạng của Trạch Thế Vũ, cố gắng lay người anh tỉnh táo lại!
Nhưng anh đã ngất đi, cô chỉ có thể bình tĩnh nhanh chóng sơ cứu trước cho anh vậy!.
Sau đó đứng dậy đi tìm cỏ giải độc rắn, vì nếu không nhanh chóng tìm ra, trong vòng hơn một tiếng nữa, độc sẽ xâm nhập đến tim, lúc đó sẽ không thể cứu vãn sự sống được nữa!
Tìm kiếm xung quanh đỉnh núi, lật tung những bông hoa tuyết liên nhưng vẫn không tìm thấy, những lúc thế này cô mới cảm thấy mình thật thất bại!
Tuy mang danh bác sĩ nhưng ngay lúc này lại chẳng thể làm được gì cả, ngoài việc đứng nhìn cái chết dần đến với Trạch Thế Vũ!
Cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, sau đó bước đi về phía vách núi, xung quanh được bao bọc bởi một mảng xanh mướt mà không ngừng hét to lên.
.
"A ! "
Nhưng cô lại không ngờ rằng chỗ mà cô đang đứng, phía dưới không có chân, vì không chịu được áp lực từ cô nên đã đổ sụp xuống vách núi!
Trong khi đó Tô Mạn Ninh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã đổ nhào xuống, nhưng may mắn thay trong khoảnh khắc nguy hiểm