Tác giả: U Minh Tôn SứPhía bên kia, Cái Vô Triệt cúp điện thoại.
Vỗ má người phụ nữ bên dưới:- Sao hôm nay em hư vậy? Vừa rồi làm anh không suýt không kiềm chế được.
Cuộc vui hôm nay còn dài nha.Người phụ nữ mang vẻ mặt xinh xắn, hờn dỗi lau khoé môi:- Em cứ nghe được anh gọi cho cô ta là không vui.Cái Vô Triệt cười ha ha:- Chỉ là một công cụ vui đùa mà thôi? Em ghen với người ta như vậy chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân rồi?- Hứ.Người phụ nữ xinh đẹp ngoảnh đầu sang hướng khác hờn dỗi.
Nhưng trong mắt toát lên một tia vui vẻ.
Là nữ nhân, ai mà không thích người khác tán thưởng dung mạo, nhất là còn được so sánh với một mỹ nữ như Diêp Hiên.Cái Vô Triệt nắm lấy tay nàng, kéo tới trong người:- Đến đây, chúng ta tiếp tục, hôm nay soái ca sẽ cho em lên đỉnh vu sơn.Người phụ nữ bị kéo tới, tuy vẻ mặt vui vẻ yêu thích như mèo con, nhưng trong mắt loé lên một tia ghét bỏ.Nàng tiếp cận Cái Vô Triệt cũng chỉ vì tài sản của hắn.
Không thể không lên giường hiến thân.
Trong một lần trước khi âu yếm nàng vô tình phát hiện Cái Vô Triệt...!dùng hổ dược.Trong nội tâm nàng tràn đầy ghét bỏ.
Người này dùng thuốc mà còn vô cùng yếu ớt.
Phỏng chừng còn không lâu bằng thời gian nàng đánh răng.Có điều...!nhiều tiền là được nha.
Những thứ khác chỉ là lụa trải đường, không cần thiết quá quan tâm.Tinh thần Cái Vô Triệt đang thăng hoa, bất chợt cửa phòng bất ngờ bật mở, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt dữ tợn bước vào.
Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ quấn quýt trên giường, mắt hắn nảy lửa.- Á à, nếu không phải Mạc tổng báo cho ta biết, không biết còn bị các ngươi che mắt lén lút chơi sau lưng không biết bao nhiêu lần.Người phụ nữ nhìn thấy trung niên dữ tợn, liền hoảng hốt vùng ra khỏi người Cái Vô Triệt, miệng lắp bắp:- Chồng...!sao anh ở đây...?Cái Vô Triệt ở bên cạnh kinh ngạc.
Chồng? Sao người đàn bà này lúc mới gặp hắn, nói rằng nàng còn độc thân?Mẹ nó! Đường đường Cái chủ tịch ta lại bị một con đàn bà thối tha lừa.A, hình như gã đàn ông này vừa nói cái gì Mạc tổng? Là Mạc Vĩ sắp xếp để hắn đến đây sao? Đáng chết, kẻ này đã chết rồi vẫn ngáng chân hắn.
Thật đúng là âm hồn bất tán.Lúc này người đàn ông trung niên dữ tợn rút