Tác giả: U Minh Tôn SứNạp Lan Tính thở dài.
Hi vọng đoạt được bảo vật gì đó trên thân Nạp Lan Trấn Thiên biến mất.
Bất quá, hắn vốn chỉ ôm tâm lý cầu may, nghi ngờ.
Nên cũng không thực sự quá buồn bã.Hắn phất tay ra lệnh:- Tam đệ ngươi đặt người lại quan tài.
Không cần dùng pháp trận phong quan, mộ thất Nạp Lan gia cũng rất an toàn, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện tình huống trộm mộ.Vẻ mặt Nạp Lan Đồng cứng ngắt:- Ta phải mặc lại y phục cho tiểu tử thối này?Nạp Lan Đồng không khỏi buồn bực, hắn còn chưa từng mặc y phục cho phu nhân, lúc này phải mặc y phục cho một nam nhân khác?Nạp Lan Tính gật đầu:- Dù sao cũng là tiểu chất, đâu phải người ngoài, đệ ngại cái gì?- Sao huynh không làm?- Ta là tộc trưởng!...- Có thể phóng hoả thiêu thành tro bụi a?- Không thể, giáo huấn tổ tiên không cho phép! Chúng ta không thể vi phạm....Giữa trời đông giá rét, không khí tràn đầy những cơn gió băng hàn như tâm địa lạnh lẽo của thế nhân.
Trấn Thanh Sơn vốn đang yên ổn, bỗng xuất hiện một đoàn đưa tang mặc y phục trắng.
Thi thoảng từ đoàn tang nhân, rải xuống những đồng tiền vàng giấy, tựa như vứt lại quá khứ tối tăm, bỏ lại chốn cũ đi về phương xa mới.Người người của trấn Thanh Sơn đều biết, đây là tang lễ của Nạp Lan gia.
Người nằm trong hai quan tài được khiêng tại đầu đoàn kia là tộc trưởng và đại thiếu chủ.Tuy khung cảnh một mảnh tang thương, nhưng tâm tình mọi người ít có ai đau buồn.
Ngược lại có rất nhiều người vui vẻ.Người của thế lực tân tộc trưởng Nạp Lan gia thì không nói.
Ngoại nhân thì vui vẻ khi thấy một gia tộc lớn có tang sự.
Không thiếu người có suy nghĩ, làm sao để trong thế cục hỗn loạn này, thừa cơ kiếm một chén canh.Giới tu tiên lạnh lẽo là vậy.
Trải qua vô vàn năm tuế nguyệt trầm mặc tu hành, có thể chỉ một lần bế quan, sẽ có vô số thế hệ đản sinh.
Chết một người cũng không ai quan tâm.Dù ngươi trước kia có gây ra phong vân vần vũ, danh tiếng nổi khắp thiên hạ, hoặc có vô số tri kỷ bằng hữu.
Nhưng khi ngươi chết rồi, sẽ không còn ai