Mông Linh sơn mạch.Trấn Thanh Sơn.Gió đông lạnh lẽo heo hút, rít gào trên màn trời trắng xám.
Trong trấn Thanh Sơn, khắp đường mọi nẻo vắng tanh, lộ ra vẻ tiêu điều.
Chỉ có vài chiếc lá khô cuốn theo chiều gió, vui vẻ lăn qua lăn lại chơi đùa trên mặt đường.Nạp Lan gia tộc.Trước cổng, treo đầy dải lụa cùng đèn lồng trắng.
Khắp nơi trong Nạp Lan gia tộc ngày thường nhộn nhịp vắng tanh, xa xa, có thể nghe thấy tiếng khóc than ai oán phát ra từ từ đường.Trong từ đường rộng lớn, người đứng chật kín.
Tất cả đều mặt áo tang trắng.
Trên khuôn mặt mỗi người lộ ra vẻ u sầu.
Nhưng nếu nhìn kỹ, ẩn sau vẻ u sầu đó là vẻ khoái ý được che dấu cẩn thận.Trên đài thờ của từ đường, có đặt hai bài vị, tộc trưởng gia tộc Nạp Lan Viễn Xan, thiếu gia tộc trưởng Nạp Lan Trấn Thiên.Trung tâm từ đường, đặt hai quan tài lớn dài gần một trượng nằm cạnh nhau.
Xem ra người nằm phía trong, chính là hai người được đề tên trên hai bài vị kia.Trong đám người ở đây, nổi bật nhất là bốn nam nhân hai trung hai trẻ, xem bộ dáng như là người chủ trì thế cục trong từ đường.Hai trung niên nhân này, một người là nhị trưởng lão, Nạp Lan Tính.
Người kia là tam trưởng lão, Nạp Lan Đồng.
Cả hai đều là huynh đệ ruột thịt của Nạp Lan Viễn Xan.Hai thanh niên trẻ đứng bên cạnh lần lượt là nhi tử của nhị trưởng lão và tam trưởng lão, Nạp Lan Du và Nạp Lan Tra.Đợi tiếng khóc trong từ đường vãn dần, Nạp Lan Đồng hắng giọng lên tiếng:- Đại ca chết đi thật thương tâm.
Không ngờ yêu quái tại Mông Vân Sơn lại độc ác như vậy.
Lúc này gần nửa yêu quái tại Mông Linh Sơn Mạch đang muốn đến đánh chiếm trấn Thanh Sơn ta, chúng ta cần tuyển ra tộc trưởng để bảo vệ gia tộc thoát khỏi kiếp này.Người trong từ đường hai mắt nhìn nhau, trong đầu mọi người dường như đã có dự định.Nạp Lan Tra dẫn đầu lên tiếng:- Theo tiểu