Tác gia: U Minh Tôn SứNạp Lan Trấn Thiên nghe câu sau, vẻ mặt khó xử:- Tuy ta đã là pháp sĩ, nhưng cũng chỉ mới tu luyện, ngoài việc thể lực tăng một điểm, khả năng leo núi chạy trốn tăng lên, thực lực vẫn như cũ không có gì khác biệt.Bạch Cơ hiểu năm từ "thực lực vẫn như cũ" của hắn có ý nghĩa gì, há mồm nói được lời nào.Bạch Cơ ve vẩy cái đuôi trắng muốt, vẻ mặt thất vọng:- Vậy thật tiếc, ta đã theo dõi nhiều ngày, đêm nay là thời điểm hộ vệ canh giữ lỏng lẻo nhất.Nạp Lan Trấn Thiên suy tư một chút, sau đó nói ra:- Nếu bên trong chỉ toàn người phàm nhân, chúng ta có thể thử một chút.Bạch Cơ nghe vậy vui vẻ vô cùng, cái đuôi mượt mà không nhịn được rung lên vài cái thư sướng, trông vô cùng đẹp mắt:- Vậy tốt, ngay bây giờ chúng ta lẻn vào.- Bên trong có võ giả hay không?Bất chợt, Nạp Lan Trấn Thiên như nhớ ra điều gì, lên tiếng hỏi.Bạch Cơ nói như một điều hiển nhiên:- Có nha.
Đây là thương hội lớn nhất của khu vực phàm nhân, sao không thể có võ giả canh giữ.Nạp Lan Trấn Thiên im lặng không nói gì.
Nói ra dễ làm mất đi sĩ khí quân sĩ.
Để mà nói chính xác, thời điểm này hắn không thể nào đối mặt với võ giả.
Nếu chỉ là chạy trốn đào thoát, hắn còn có thể làm được.Trong lòng Nạp Lan Trấn Thiên thầm cầu nguyện, mong rằng đêm nay nhưng võ giả kia canh gác quá mệt mỏi, đã ngủ quên lúc nào không hay.Một người một hồ lẻn ra cổng sau thương hội.
Leo lên một cái cây lớn, sau đó cả hai mượn đà một cành cây dài vươn lên mái nhà bên trong, đồng loạt nhảy lên mái.Lúc tiếp mái, Nạp Lan Trấn Thiên cố bày ra một tư thế uy phong tiêu sái.
Nhưng dường như động tác của hắn không đúng như hắn tưởng tượng."Rắc rắc", một âm thanh thanh thúy vang lên.
Một lớp ngói dưới chân đã bị hắn dẫm vỡ nát.Bạch Cơ thân hình nhẹ nhàng, nhảy xuống tiếp mái một cách linh hoạt, thấy cảnh này liền lườm hắn một cái.Nạp Lan Trấn Thiên vội đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu Bạch Cơ im lặng, sau đó nằm áp sát người xuống mái nhà.
Hắn mở miệng kêu meo meo hai tiếng.Dưới đất, một thị nữ nghe thấy tiếng động lạ trên mái nên dừng lại nhìn lên.
Nàng thấy cái đuôi trắng lấp ló trên mái của Bạch Cơ, lại nghe tiếng meo meo.
Liền lắc đầu một cái