Nàng chậm rãi đi vào trong đại điện rộng lớn, nàng nhìn thấy một nam nhân đứng tuổi mặc một kiện y phục đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, không cần nói cũng biết đó là Chinh di Ðại tướng quân Triều Cách Chương, bên cạnh ngài còn có một nữ tử trông rất trẻ đang gảy đàn, mỹ mạo đoan trang, thanh tú ôn hòa, trên người nàng ta là một bộ kimono rực rỡ sắc màu, nếu nhìn kĩ có thể lên đến mười hai hoặc mười ba lớp, đó còn là ai khác ngoài chính thất của Triều Tướng quân, Ngự đài sở Huyền Hữu Nguyên, nhưng các hạ nhân trong phủ đều gọi nàng ta là Phu nhân.
Đến gần vị trí trung tâm liền quỳ xuống, trán dán chặt lên mu bàn tay mà hành lễ, "Nô tỳ tham kiến Tướng quân, Phu nhân."
Nghe thấy tiếng nàng, tiếng đàn của Huyền Hữu Nguyên cũng không vang lên nữa.
Bởi vì nàng ta hiểu rõ, tiếng đàn cho dù có hay cách mấy cũng không bằng giọng nói của nô tỳ đang quỳ ở kia.
"Đứng dậy đi." Triều Cách Chương nhìn nàng một chút, sau lại nhỏ giọng nói với Huyền Hữu Nguyên "Phu nhân, nàng xem, đó chỉ là một hài tử."
Huyền Hữu Nguyên dùng tay áo che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Tướng gia, chàng để thiếp thử nữ hài tử này một chút có được không?"
Triều Cách Chương không đáp, chỉ là nhìn phu nhân nhà mình, có chút khó nghĩ.
Huyền Hữu Nguyên mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, một nụ cười phảng phất như cơn gió mát lướt qua tóc mai, đôi mắt đỏ rượu xinh đẹp tinh sảo ánh lên tia sáng nhàn nhạt, "Ngươi đến gần đây cho ta xem rõ mặt một chút."
"Vâng." Đình Nguyệt Hy làm theo, đứng dậy tiến về phía Huyền Hữu Nguyên, khi đến bên cạnh nàng ta liền quỳ xuống.
"Quả là một gương mặt khả ái đáng yêu, tuy rằng không xinh đẹp nhưng lại khiến người ta yêu mến." Huyền Hữu Nguyên nhìn nàng một lát rồi cười nói, "Ngươi có từng học qua phu tử nào chưa?"
Nàng đương nhiên là có! Ở thế kỉ XXI nàng đã là một sinh viên năm hai rồi, không biết đã từng học qua bao nhiêu giáo viên nữa! Nhưng trước mặt bà, nàng chỉ có thể làm ra vẻ mặt mất mát đầy vẻ tội nghiệp mà lắc đầu.
Huyền Hữu Nguyên có vẻ cũng rất đồng cảm với Đình Nguyệt Hy, vươn tay vuốt ve mái tóc nâu trà mềm mại của nàng, "Ngươi thật sự chưa từng học lấy, dù chỉ một chữ?"
"Vâng, nô tỳ đã mất phụ mẫu từ năm lên sáu, sau đó thì đi theo Uyển Đình tỷ tỷ vào trong phủ làm việc..." Nói đến đây, nàng lại dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, "Nô tỳ...!nô tỳ..."
Nàng lại thuận thế đem mặt dán chặt lên mu bàn tay, thầm nghĩ ban nãy đem tiêu xay nhuyễn cùng nước hòa loãng đổ lên tay áo thật không sai.
Hiệu quả làm ra quả thật không thể hoàn mỹ hơn, bây giờ nước mắt nàng quả thật là trào ra như mưa luôn rồi, hơn nữa khóe mắt còn phiếm hồng đầy vẻ tội nghiệp cùng uất ức, tạo ra cảm giác quá mức chân thật đi.
Biết vậy lúc trước nàng nên theo học ngành diễn xuất, tương lai chắc chắn rất sáng lạn.
"Được rồi, ngươi cũng đừng có khóc." Huyền Hữu Nguyên đau lòng nâng nàng dậy, quả thật muốn xem nàng thành nhi nữ của chính mình rồi.
"Đình Nguyệt Hy, ta có chuyện cần hỏi ngươi đây." Lúc này, Triều Cách Chương chợt lên tiếng, "Ngươi làm sao nghĩ ra được biện pháp dẫn nước từ thác Giang Hà về nội phủ?"
Nàng đương nhiên không thể nói là do bản thân đã từng sống ở thời hiện đại, việc đưa nước đến tận nhà thế này là quá đỗi bình thường rồi.
Đành nghĩ biện pháp khác để cho qua chuyện thôi.
"Khởi bẩm Tướng quân, nô tỳ...!nô tỳ...!ngày còn nhỏ, mẫu thân nô tỳ từng làm mấy cái ống dẫn như thế, nhưng chỉ là một cái ống tre nhỏ xíu để nô tỳ chơi đùa mà thôi, bây giờ liên tưởng đến nguyên lý hoạt động của nó, nô tỳ liền nghĩ nên làm một cái lớn hơn, dài hơn, như thế liền có thể dẫn nước về nội phủ." Nàng nói xong lại gục đầu xuống, "Nô tỳ ngu muội, cũng chỉ muốn dẫn nước nhanh về một chút, thật không nghĩ đến sẽ kinh động Tướng quân cùng Phu nhân như vậy, nô tỳ có tội, thỉnh Tướng quân trách phạt."
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một