Thấy ra nghi hoặc trong mắt Đình Nguyệt Hy, Hệ Lã Mai chợt nói: "Người cùng Thích phi tạo ra Uyên Ương Hồ Điệp Mộng là...!Bệ hạ..."
Leng keng hai tiếng, đôi đũa ngọc trên tay Đình Nguyệt Hy rơi xuống đất, ánh mắt không tin tưởng nhìn bà ta.
Thế nào lại là Bệ hạ?
Khẩu vị của hắn từ nhỏ đã mặn như vậy sao?
Biết nàng đang hiểu lầm, Hệ Lã Mai vội xua tay phủ nhận, "Hiền Quý nhân xin đừng nghĩ sai, Bệ hạ đơn thuần chỉ xem Thích phi là người mà mình có thể chia sẻ tâm sự, hay nói đúng hơn là mẫu thân thứ hai của người thôi..."
"Mẫu thân thứ hai?" Thái hậu khi ấy lại có thể cho phép hay sao?
"Phải, thưa Quý nhân." Hệ ma ma khẽ cúi đầu.
"Đa tạ bà, nữ quan Hệ." Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, đến đây hẳn là được rồi, nàng cũng không cần phải tìm hiểu sâu xa...!
"Vậy..." Hệ Nữ quan dò xét nhìn nàng.
"Ta trước đó đã nói rõ, chuyện này bà biết, ta biết, tuyệt không có người thứ ba."
"Lão nô xin tạ ơn Hiền Quý nhân." Hệ Nữ quan quỳ xuống đất hành lễ, sau mới theo quy củ lùi ba bước rời khỏi tẩm điện của nàng.
Đình Nguyệt Hy mân mê chén rượu bằng ngọc trên tay, cũng không thể biết được nàng đang nghĩ gì...!
...!
"Chủ tử, thức ăn tất cả đã chuẩn bị xong, nô tỳ đã giữ ấm trong hộp gấm." Tống Như Quỳnh vừa vuốt phẳng chăn nệm cho Đình Nguyệt Hy vừa nói, "Trăng tối nay đẹp lắm, chủ tử, người có muốn ngắm một chút không?"
"Cũng được." Đình Nguyệt Hy đang vẽ tranh, nghe Tống Như Quỳnh nói vậy cũng vui vẻ đồng ý.
Trăng đêm nay sáng vằng vặc.
Làn ánh sáng dịu mát trải trên mặt đất, đáp nhẹ trên những tán lá cây xanh ngời.
Khoảng sân trước Đào Viên điện rộng thênh thang như Quảng Hằng cung nơi Hằng Nga ngự trị.
Đám mây bay qua mặt trăng, ánh trăng sáng trong khoảnh khắc bị mờ đi.
Chuyển động của thiên nhiên như theo một nhịp điệu thầm lặng.Đình Nguyệt Hy nhắm hờ mắt, nhớ lại từng động tác của vũ khúc Uyên Ương Hồ Điệp Mộng mà trước đó nàng từng xem qua, Tống Như Quỳnh thấy vậy liền cùng các cung nữ khác trong điện vội vàng mang nhạc cụ ra, bắt đầu hòa tấu tiếng đàn cùng tiếng sáo, âm thanh dịu nhẹ như giấc mộng thoáng qua.
Gió nhẹ hiu hiu thổi, ánh trăng lọt qua kẽ lá lung linh những giọt ánh sáng đủ hình đủ dạng trải lên bãi cỏ mượt mà làm ánh lên những hạt sương đêm.
Trăng ươm hương trên hoa nhài ngan ngát cũng hòa quyện vào tiếng đàn ngân nga của các cung nữ trong Đào Viên điện.
Nàng bắt đầu phất cổ tay áo, di chuyển theo tiết tấu.
Tuy rằng y phục của phi tử rất vướng víu, nhưng cũng chẳng thể nào cản nổi vũ khúc đẹp tựa thiên tiên của nàng.
Chợt một trận gió lớn thổi qua, vạt áo tung bay phấp phới, tựa như trời cao cũng ở đây thưởng thức vũ điệu này, ngắm nhìn giai nhân tuyệt sắc nhảy múa dưới trăng.
Bóng nàng in xuống mặt đất, làn mưa cánh hoa anh đào dường như tô điểm thêm cho nét đẹp của nàng, rơi lất phất, tạo cảm giác hư hư thực thực giống như hồ điệp đang bay thấp thoáng trong mộng mị.
Bỗng nhiên, một cánh tay từ đâu vươn ra, có chút ngang ngược kéo nàng vào lòng.
"Bệ hạ!" Đình Nguyệt Hy kinh ngạc nhìn lên đối phương, mặt mày ửng đỏ thẹn thùng, gấp gáp cúi người, "Mong Bệ hạ thứ tội, thần thiếp thật sự đã thất lễ rồi..."
Chúng cung nữ nãy giờ đàn nhạc thổi sáo cũng vội bỏ nhạc cụ ra, đồng loạt quỳ xuống: "Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!"
Sở Cửu Khuynh phất tay, chúng cung nữ hiểu thánh ý đều đồng loạt lui xuống.
Trả lại không gian yên tĩnh cho đôi uyên ương.
Ánh mắt hắn chạm đến gương mặt nàng, nét thích thú xen lẫn vui vẻ giống như vừa tìm được một bảo bối trân quý nhất thế gian này, trông đặc biệt cao hứng.
Đình Nguyệt Hy không biết có phải là vì điệu múa của mình hay không, nhưng thấy hắn có biểu hiện như vậy liền không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng.
Nàng bỗng dưng cảm thấy một đợt xấu hổ trào dâng, tim đập loạn nhịp, tay