Trên đường trở về, các cung nhân thấy được cảnh tượng Sở Cửu Khuynh bế Đình Nguyệt Hy đều kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới cuống quýt quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.
Khi đến trước Vạn Hoa cung, cánh cửa lớn đang mở toang rộng rãi, đi sâu vào trong Đào Viên điện, chỉ thấy tất cả các cung nữ đều đang tập trung trước sân quét tước dọn dẹp.
Vừa nhìn thấy Sở Cửu Khuynh, bọn họ vừa mừng vừa sợ quỳ xuống thi lễ.
"Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!"
Hắn chỉ gật đầu một cái, cũng không có bỏ nàng xuống, trực tiếp đem nàng bế thẳng vào trong chính điện.
Đặt nàng ngồi xuống ghế rồi, hắn mới cười nói: "Hiền Dung hoa, tay trẫm mỏi hết rồi."
Đình Nguyệt Hy đỏ mặt, lúng túng cúi đầu: "Bệ hạ chê thần thiếp nặng sao?"
Nàng rõ ràng một tháng nay ăn uống đều cân đối hợp lý, cũng thường xuyên vận động tay chân, sao có thể mập được chứ?
Ngón tay thon dài nâng cằm Đình Nguyệt Hy lên, nàng chỉ thấy được đôi mắt của Sở Cửu Khuynh vốn dĩ xưa nay vô cùng âm lãnh bây giờ lại phảng phất nét nhu hòa.
Tim nàng đập loạn nhịp, gò má có chút phiếm hồng kiều diễm, càng không dám nhìn đến gương mặt đẹp đến thiên lý bất dung kia của hắn.
Khóe môi bạc sắc nhếch lên, dáng vẻ muốn đem nàng ra đùa giỡn: "Nàng giống như một đóa hoa xinh đẹp ở trong lòng bàn tay của trẫm.
Cầm quá chặt sợ hoa sẽ nát, quá lỏng lẻo lại sợ hoa sẽ rơi, cả hai tay đều tiến thoái lưỡng nan, cho nên mới mỏi như vậy."
Đình Nguyệt Hy càng mặt đỏ tía tai đáp: "Vâng." một tiếng, sau đó lại cầm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hắn nhìn động tác vụng về kia của nàng, tâm giống như bị một cái móng mèo khều nhẹ, vô cùng mềm mại khả ái.
Mặc Đình Nguyệt Hy cầm tay mình xoa bóp tới lui, hắn nhìn lướt qua đám cung nhân đang ở trong sân quét tước, rồi quay lại nhàn nhạt hỏi nàng, "Nàng làm Dung hoa, cần có thêm bao nhiêu người hầu hạ?"
Đình Nguyệt Hy nhỏ giọng thưa: "Thần thiếp vốn thích an tĩnh, nhiều người đi tới đi lui thật rất chóng mặt, nên không cần thêm người hầu hạ đâu thưa Bệ hạ..."
"Trẫm tôn trọng quyết định của nàng." Hắn đem lọn tóc xòa xuống trước mặt Đình Nguyệt Hy vén ra sau tai, dịu dàng hôn xuống vầng trán cao của nàng, ôn hòa nói: "Nàng nghỉ ngơi sớm đi, vài hôm nữa trẫm lại đến thăm nàng."
Đình Nguyệt Hy buông tay hắn ra, bước xuống khỏi chiếc ghế đang ngồi, quỳ gối thi lễ: "Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ!"
Hắn cười nâng Đình Nguyệt Hy dậy, vỗ lên mu bàn tay của nàng hai cái, sau đó mới xoay người rời khỏi chính điện.
Nàng nhìn theo bóng lưng cao ngất của hắn, thầm lắc đầu, lần này nàng làm cho kinh động như vậy, chắc chắn đã truyền đi khắp hậu cung luôn rồi.
Phi tử chưa thị tẩm đã được lên được chức vị Dung hoa, lại còn được đích thân Thiên hoàng bế từ Ngự Hoa viên về tận nơi ở, chắc hẳn giờ này đám nữ nhân kia đang thi nhau nghị luận về nàng.
Đình Nguyệt Hy ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh phía trên đỉnh đầu, giọt nắng nhẹ nhàng chạm vào gương mặt xinh đẹp tựa tiên tử, tim len lỏi qua một dòng nước ấm áp, nàng nhỏ giọng nói: "Nguyện được cùng người toàn tâm toàn ý, tuổi già sức yếu cũng không xa rời..."
Khi phát giác ra bản thân mình đang nói gì, nàng bất đắc dĩ ngồi xuống nền đất lạnh, cười, nhưng nét cười lại chẳng thể nào len lỏi đến khóe mắt.
Dù đã cứng rắn chối bỏ, nhưng nàng vẫn là người rơi vào lưới tình trước tiên...!
Thật nực cười...!
Quá mức nực cười!
...!
Nhu Phúc cung.
Mai Quý phi Ngạn Tuyết Tình nâng bụng bầu sáu tháng ngồi xuống ghế, thần sắc nhợt nhạt không sao đếm xuể, Vĩnh Mạt nhanh nhẹn rót cho nàng ta một tách trà, "Nương nương, chẳng phải giờ này mỗi ngày người đều ngủ trưa hay sao? Sao hôm nay đột nhiên thay đổi thói quen?"
"Vĩnh Mạt, bổn cung không ngủ nổi." Mai Quý phi uống một ngụm trà, gương mặt tuy đã được điểm tô son phấn thật đậm, nhưng cũng không thể che lấp nỗi nét tiều tụy mệt mỏi, "Trong cung dạo này có chuyện gì không?"
Nàng ta đang có long tự, căn bản những chuyện trong hậu cung đều đặc biệt không hỏi đến, chỉ toàn tâm toàn ý dưỡng thai cho thật tốt mà thôi.
Vĩnh Mạt ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Hồi nương nương, hôm nay Hiền Quý nhân vừa được Bệ hạ tấn phong thành Hiền Dung hoa, nàng ta còn chưa được thị tẩm lại có thể một bước leo cao như vậy, chính là rất có thực lực!"
"Nhanh thật, mới ngày nào còn là tòng cửu phẩm Canh y, nay đã thành chính lục phẩm Dung hoa, Đình Nguyệt Hy này quả nhiên không phải lợi hại bình thường, xem ra...!ý định của Hoàng hậu không thể thức hiện được rồi..." Mai Quý phi lơ đãng thưởng trà, một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần, lại hỏi, "Còn có chuyện gì nữa không?"
"Nô tỳ còn nghe nói...!Sử Tài nhân kia không biết vì sao đột nhiên bị Bệ hạ ghét bỏ, vứt nàng ta hạ xuống làm Canh y, đày vào trong lãnh cung...!cùng thời điểm Hiền Dung hoa được tấn phong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..." Vĩnh Mạt dò xét nhìn sắc mặt của Mai Quý phi.
"Tiện nhân đó kiêu căng ngạo mạn như vậy, miệng lưỡi lại chua ngoa không biết lựa lời, chắc lại chạy đi gây chuyện với Đình Nguyệt Hy kia, khiến cho nàng ta có cơ hội tấn phong." Mai Quý phi nhìn Vĩnh Mạt, hạ giọng nói: "Ngươi chọn ra một ít lễ vật đưa đến Đào Viên điện đi."
"Vâng, thưa nương nương." Vĩnh Mạt cúi người lui ra ngoài, tạm thời không dám đem chuyện Sở Cửu Khuynh đích thân bế Đình Nguyệt Hy trên tay đi từ Ngự Hoa viên trở về Vạn Hoa cung nói ra.
Chỉ sợ khi Mai Quý phi nghe được, lại tức giận đến nộ khí xung thiên, ảnh hưởng đến long tự trong bụng thì thật không tốt.
Nhưng ở Phượng Nghi cung của Hoàng hậu thì tình thế hoàn toàn ngược lại...!
Lãng Nhạ đem toàn bộ chuyện nói ra, không bỏ xót bất kì thứ gì, kể cả một dấu chấm.
Yến Tri Diệu đập tay xuống mặt bàn, các khớp xương trắng dã lộ ra, thể hiện nàng ta đang tức giận đến mức độ nào.
"Hay cho Đình Nguyệt Hy nhà ngươi!" Yến Tri Diệu nghiến răng nghiến lợi nói, "Ân sủng lớn lao như thế, bổn cung cũng chưa từng hưởng qua! Bế từ Ngự Hoa viên về Vạn Hoa cung? Nàng ta bị gãy chân hay sao mà không biết tự bò về? Lại để cho một cửu ngũ chí tôn như Bệ hạ đích thân bế đi? Nàng ta rốt cuộc còn có đem cung quy tổ tông đặt ra cho vào trong mắt hay không?"
"Nương nương bớt giận, Hiền Dung hoa chỉ là cậy được sủng thì sinh kiêu.
Bây giờ nàng ta được sủng ái, nhưng chưa chắc cả đời sẽ được như vậy, Bệ hạ chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, đến khi chán chê, Bệ hạ vẫn sẽ đem nàng ta ném sang một bên, suy cho cùng người mà Bệ hạ kết tóc se duyên duy nhất chỉ có một mình nương nương, cho dù Bệ hạ tỏ ra không quan tâm người, nhưng tình cảm trong tim thì chắc chắn vẫn còn! Ân nghĩa phu thê hơn mười mấy năm, Bệ hạ dù sao cũng là con người, mà đã là con người thì phải có tình cảm, nói rằng trong suốt những năm tháng ở bên cạnh nương nương, Bệ hạ không có lấy một chút tình yêu đối với người thì hoàn toàn không đúng!" Lãng Nhạ quỳ xuống dưới chân Yến Tri Diệu, dâng lên một bát thuốc đen ngòm, quánh đặc sền sệt, khói trắng tỏa ra nghi ngút nồng nặc, chỉ ngửi mùi hương đã không dám dùng đến, "Nương nương, điều người cần làm lúc này chính là uống thuốc để chữa khỏi bệnh tình, nếu nương nương cứ nằm lì trên giường bệnh trốn tránh như vậy, đám nữ nhân kia sao còn dám e sợ người? Nếu muốn có lại sự sủng ái của Bệ hạ, có lại uy phong chốn hậu cung, người phải hoàn toàn bình phục trở lại, người là mẫu nghi thiên hạ! Là Quốc mẫu của hàng vạn dân chúng, người càng không thể chịu khuất phục dưới tay một ả tiện nhân dùng sắc dụ hoặc Thiên tử! Nhiệm vụ của Hoàng hậu chính là cùng Thiên hoàng trị vì đất nước, kéo Thiên hoàng ra khỏi sự mê đắm tửu sắc, khiến Thiên hoàng trở thành minh quân vạn dân ngưỡng mộ! Nương nương, người có thể chịu cảnh một con hồ ly tinh mê hoặc quân tâm hay sao? Có thể chịu cảnh Bệ hạ ngày đêm mê đắm nàng ta mà lơ là chính sự sao? Có thể chịu cảnh Thiên Quốc sụp đổ chỉ vì một ả nữ nhân sao? Hoàng hậu nương nương!"
"Lãng Nhạ..." Yến Tri Diệu như vừa sực tỉnh khỏi một giấc mộng mơ hồ, phải, hơn một tháng qua nàng ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Nằm trên giường chỉ để chờ Sở Cửu Khuynh đến thăm hay sao? Cho dù Đình Nguyệt Hy có được