Đình Nguyệt Hy gọi Tống Như Quỳnh vào phòng, cất giọng phân phó, "Như Quỳnh, ngươi đi điều tra một lát, xem xem hôm nay cung nữ Dịch Đình cục đang làm khổ sai ở đâu?"
"Vâng." Tống Như Quỳnh vâng lệnh, lập tức chạy đi.
Khoảng tầm thời gian uống cạn một chung trà nhỏ, Tống Như Quỳnh đã trở lại, thưa: "Hồi hai vị nương nương, các cung nữ Dịch Đình cục hiện tại đang làm cỏ ở Ngự Hoa viên."
"Ồ" Đình Nguyệt Hy cười nói, "Chuẩn bị thái trượng, bổn cung muốn đến Ngự Hoa viên xem đào đã ra quả hay chưa."
Tống Như Quỳnh ở cạnh Đình Nguyệt Hy cũng đủ lâu, nhất thời hiểu ý của nàng liền lui xuống chuẩn bị kiệu.
"Miên tỷ, nếu như nàng ta thật sự có dã tâm, thì sau vài hôm nữa nhất định sẽ có tin tức." Đình Nguyệt Hy cầm lấy tay Triều Nhã Miên, vỗ nhẹ hai cái như trấn an, sau mới đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp xin phép cáo lui!"
Triều Nhã Miên gật nhẹ đầu, Đình Nguyệt Hy thấy nàng ưng thuận mới bước ra khỏi phòng.
...!
Ngự Hoa viên.
Mặt trời tỏa nhiệt hừng hực, các cung nữ Dịch Đình cục túm tụm nhổ cỏ nóng đến mồ hôi chảy ròng ròng, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, lập tức bị ánh nắng làm bốc hơi khô queo.
Một cung nữ xoa xoa trán đầy mồ hôi, mở lời: "Ai, các người nghe nói gì chưa? Quý phi nương nương bị đặt cách hạ phân vị xuống làm Mai tần rồi, chỉ vì phạt Hiền tần nương nương quỳ thôi đó! Sức ảnh hưởng của sủng phi thật lớn!".
Truyện Mạt Thế
"Im miệng!" Cung nữ bên cạnh cắt ngang lời nàng ta, "Nô tỳ trong cung không được phép nghị luận sau lưng chủ tử! Coi chừng rước họa vào thân đó!"
"Còn có sức nói chuyện phiếm? Làm xong rồi sao?" Thanh âm của Suông ma ma đột ngột chen vào, "Khoan đã...!Đứng lên đứng lên! Tất cả đứng lên, nhường đường cho thái trượng của Hiền tần nương nương!"
Các cung nữ nhao nhao ngừng động tác, nhanh chóng lui về phía sau rồi quỳ xuống, úp mặt sát lên mu bàn tay.
Chỉ có duy nhất một cung nữ đã quên mất lảng tránh, vẫn ngồi chồm hổm trên đất, si ngốc nhìn thái trượng của Đình Nguyệt Hy đang dần dần tiến đến gần.
Tại sao lại là nàng?
Tại sao tiện tỳ Đình Nguyệt Hy đó có thể ngồi trên kiệu dành cho phi tử?
Chát!
Cung nữ kia thấy lưng nóng rát đau đớn, quay đầu nhìn lại, Suông ma ma cầm roi đứng sau lưng, ánh mắt hung ác đáng sợ.
Nàng ta cắn chặt răng, nhất định cứng đầu không chịu lui xuống, đôi mắt hằn đỏ những tia máu rợn người.
"Dừng." Đình Nguyệt Hy cất giọng, thái trượng vì thế cũng dừng lại.
Nàng rũ mắt, vươn tay về phía Tống Như Quỳnh để nàng ta giúp mình xuống kiệu.
Suông ma ma tiến đến, quỳ xuống thỉnh an, "Lão nô xin tham kiến Hiền tần nương nương, Hiền tần nương nương vạn phúc!"
"Ma ma đứng lên đi." Đình Nguyệt Hy dịu dàng cất giọng, thanh âm dễ nghe như tiếng suối chảy róc rách.
"Tạ ơn Hiền tần nương nương!" Suông ma ma cười tươi, vội vàng đứng dậy.
Tức thì, chúng cung nữ xung quanh cũng đồng loạt cất giọng thỉnh an nàng, duy chỉ có một người là không có bất kì động tĩnh gì.
Tiêu Tịnh Lục....!
Tiêu Tịnh Lục dung nhan tiều tụy chợt ngẩng cao đầu nhìn nàng, "Đình-Nguyệt-Hy!"
"Hỗn xược!" Suông ma ma thấy Tiêu Tịnh Lục dám ngang nhiên gọi thẳng kỳ danh của nàng, lập tức dùng roi da quất nàng ta, "Tiện tỳ không biết quy củ! Người đứng trước mặt ngươi là Hiền tần nương nương! Ngươi dám gọi thẳng kỳ danh của nương nương chính là dĩ hạ phạm thượng! Có phải muốn chết lắm rồi không hả?"
Roi da chạm vào da thịt vang lên thanh âm chát chúa vô cùng rợn người, Đình Nguyệt Hy bình tĩnh nhìn Tiêu Tịnh Lục chật vật ở dưới đòn roi của vị ma ma kia, rốt cuộc cảm thấy nàng ta bị đánh cũng đủ rồi, liền nói: "Suông ma ma, người dạy dỗ cung nữ này như thế là được rồi."
Nối đoạn, nàng lại nhìn Tiêu Tịnh Lục, giả vờ ngây thơ nói: "Ngươi là..."
Tiêu Tịnh Lục từ bỏ tất cả tôn nghiêm tiến đến nắm chặt góc cung trang của Đình Nguyệt Hy, "Ta là Tiêu Tịnh Lục, là Lục tỷ tỷ đây! Xin ngươi hãy niệm tình khi xưa chúng ta cùng nhau hầu hạ Tam tiểu thư mà giúp đỡ ta đi! Ta thật sự không chịu nổi cảnh sống ở Dịch Đình cục nữa, ta cầu xin ngươi đó Nguyệt Hy! Ngươi bây giờ đã là phi tần của Bệ hạ, ngươi có thể giúp cho ta mà, phải không?"
Mắt thấy Suông ma ma kia lại muốn giơ roi đánh người, Đình Nguyệt Hy khoát tay ngăn lại, cười lạnh nhìn nàng ta, "Tiêu Tịnh Lục, bây giờ ngươi lâm vào tình cảnh này lại muốn bổn cung cứu giúp ngươi? Nực cười, ngày xưa ngươi từng đối với bổn cung như thế nào, liệu có còn nhớ rõ?"
"Ta...!ta...!ta..." Tiêu Tịnh Lục hốt hoảng dập đầu đến ứa máu cầu xin nàng, "Ngày đó là ta sai, chỉ là khi đó ta đã quá nóng giận, không suy xét thực hư mọi chuyện, nhưng ta cũng đã từng bị Quý phi nương nương vả miệng rồi đày vào Đại lao, ta thật sự biết sai rồi, Nguyệt Hy, làm ơn, xin ngươi hãy giúp đỡ ta, ta cầu xin mươi mà!"
Đình Nguyệt Hy khẽ nhìn sang Suông ma ma đang đứng trước mặt, "Cung nữ này ăn nói quả thật không có tôn ti phép tắc, ma ma, bà hãy dạy dỗ lại nàng ta cho tốt, tiện thể tìm cho nàng ta một công việc nhẹ nhàng hơn là được, dẫu sao...!nàng ta cũng từng là một người tỷ tỷ mà bổn cung kính trọng."
Suông ma ma cúi người cung kính, "Lão nô đã rõ, thưa nương nương!"
Nhận được câu trả lời vừa ý, Đình Nguyệt Hy gật đầu hài lòng, sau đó liền ngồi lại trên thái trượng.
Thái trượng thong dong lướt qua người Tiêu Tịnh Lục, đi qua phía sau nàng ta, sau đó càng lúc càng xa...!
Thấy Đình Nguyệt Hy có ý không muốn giúp mình, trong mắt Tiêu Tịnh Lục, ánh lên tia oán hận, ngay khi thái trượng vừa đi khuất, Suông ma ma lập tức nắm cây roi tới quất nàng ta, nàng ta tuy rằng trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng chẳng thể làm được gì, chỉ đành hậm hực tiếp tục nhổ cỏ.
Một ả cung nữ khác tiến đến ngồi cạnh nàng ta, tay thì nhổ cỏ miệng thì nói luyên thuyên: "Này, ngày xưa ngươi cùng Hiền tần nương nương có hiềm khích gì à?"
"Không phải chuyện của ngươi!" Tiêu Tịnh Lục gần như muốn hét lên, nàng ta không thể chịu nổi nữa, lập tức chạy đi.
Cùng lúc ấy, lại bắt gặp Mộc tần đang thưởng hoa trong Ngự Hoa Viên.
"Huyễn Ý, ngươi nói xem, có phải bổn cung đã già, đã xấu, không còn trẻ trung như ả tiện nhân Hiền tần kia, cho nên Bệ hạ mới chán ghét, có đúng không?" Mộc tần trên tay cầm theo một đóa hoa hồng thơm ngát kiều diễm, chỉ tiếc, dung nhan của nàng ta bây giờ chẳng còn được như xưa nữa rồi.
Nàng ta nay đã không còn trẻ trung, thời gian vào cung cũng sớm, nhưng hiện giờ mới chỉ là một chính ngũ phẩm Tần vị, mà dung nhan đã chẳng còn tươi non được như những nữ nhân kiều diễm tựa hoa lúc nào cũng lượn lờ xung quanh nữa.
"Nương nương, xin người đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, người càng buồn lòng, thân thể sẽ càng không ổn." Huyễn Ý đứng bên cạnh Mộc tần, khuyên nhủ nàng ta nghĩ thoáng hơn một chút.
Một tần thở dài một hơi, chán nản đem đóa hoa hồng trong tay ném đi.
"Nương nương, nô tỳ có cách khiến cho người tranh đoạt thánh sủng!" Tiêu Tịnh Lục biết rằng cơ hội của mình đã đến, nàng ta lập tức từ trong bụi cây bước ra.
"Tiện tỳ to gan! Bộ dáng dơ dáy lại dám xuất hiện trước mặt nương nương sao?" Huyễn Ý tiến đến chắn trước mặt Mộc tần, nhưng nàng ta đã gạt tay Huyễn Ý ra, sau đó tiến lại gần Tiêu Tịnh Lục.
"Ngươi...!thật sự có cách sao?" Mộc tần dò xét nhìn Tiêu Tịnh Lục, dường như còn có chút ngờ vực trong lòng.
"Nương nương, nô tỳ cũng rất căm hận Hiền tần, nương nương phải chăng đã nghe qua câu nói: kẻ thù của kẻ thù...!chính là bằng hữu?" Nói xong, nàng ta tiến đến bên cạnh Mộc tần, nhỏ giọng thưa: "Nương nương là người hầu cận bên cạnh Bệ hạ nhiều năm, người chỉ cần truyền tin lâm bệnh nặng, Bệ hạ ắt hẳn sẽ nể tình mà đến thăm người, lúc đó, người chỉ cần quyến rũ Bệ hạ một chút, Bệ hạ chắc chắn sẽ sủng ái người."
Mưu kế này quả thật là nông cạn.
Sở Cửu Khuynh không phải là hôn quân, hắn cũng chưa từng mê đắm trước nữ sắc, lại có thể chỉ vì một nữ nhân đã không còn xuân sắc như Mộc tần này mà từ bỏ chuyện chính sự hay sao?
Nhưng Mộc tần này lại không có suy nghĩ sâu sắc được, dường như nhập cung càng lâu thì não càng ngắn thì phải?
Nàng ta lại đột nhiên nở nụ cười, "Ngươi tên là gì?"
"Hồi bẩm nương nương, nô tỳ tên Tiêu Tịnh Lục." Tiêu Tịnh Lục làm ra vẻ nhu thuận đáp lời.
"Ngươi thông minh như vậy, sau này đến Vinh Yên cung của bổn cung làm việc, Mộc tần này tuyệt không bạc đãi ngươi." Mộc tần