Vừa mới qua giờ Tý, cửa phòng của nàng đã bị ai đó gõ dồn dập.
Nàng khó chịu mở mắt, tiến đến mở cửa đã thấy Tiêu Tịnh Lục đang nhìn mình rồi.
"Lục tỷ tỷ, sớm như vậy đã gọi ta dậy là có chuyện gì cần căn dặn sao?" Vừa nhìn thấy Tiêu Tịnh Lục thì nàng cũng tỉnh ngủ luôn rồi, liền trưng ra vẻ mặt tươi tỉnh nhất có thể.
"Phải." Tiêu Tịnh Lục chầm chậm gật đầu, "Tiểu thư bảo ngươi sau này không cần bưng thức ăn vào nữa, chỉ cần ở bên cạnh người hầu hạ thay y phục là được."
"Nô tỳ xin tạ ơn ân điển của tiểu thư."
"Ngươi nên nhớ kĩ, sau này trở thành tâm phúc của tiểu thư rồi, càng nên biết quy củ cùng phép tắc hơn, những gì nên nói thì nói, không nên nói thì tốt nhất đừng hé miệng nửa lời."
"Ta sẽ khắc ghi lời dạy của tỷ tỷ."
Đình Nguyệt Hy hơi cong khóe môi, nhún người hành lễ với Tiêu Tịnh Lục, đợi nàng ta đi khuất mới đứng thẳng người dậy.
Nàng đã đạt được mục đích nho nhỏ của mình rồi, trở thành tâm phúc của Tam tiểu thư, vậy thì nàng không cần thực hiện nghi thức vào cung làm cung nữ nữa.
Chí ít, khi thời điểm tuyển tú diễn ra, nếu Triều Nhã Miên được chọn, nàng cũng sẽ thành tỳ nữ thân cận của nàng ta.
Khóe môi nàng lại cong lên một nụ cười nhẹ, đóng cửa lại, tiếp tục giấc ngủ của mình.
...!
Sáng sớm, nàng đã đến trước phòng của Triều Nhã Miên, trên tay nàng còn bưng một cái khay gỗ, trong đó là một dĩa bánh hạnh đào nàng vừa làm.
"A Nhung, muội nhờ tỷ một chút." Đình Nguyệt Hy đối nàng ta mỉm cười.
A Nhung chính là một trong những nô tỳ hầu hạ cho Triều Nhã Miên, trên tay nàng ta đang bưng một chiếc thau bằng đồng đầy nước ấm cùng một chiếc khăn lụa mềm mại.
"Muội muốn tỷ giúp gì?" A Nhung đưa thau đồng về phía sau cho một nô tỳ khác cầm hộ, dù sao ở đây, Đình Nguyệt Hy cũng là người nhỏ tuổi nhất, còn giỏi dang khả ái như vậy, các nàng không thương cũng không được.
"Tỷ cầm quạt, nhẹ nhàng quạt cho hương thơm của bánh hạnh đào bay vào trong khe cửa giúp muội đi." Nói gì thì nói bánh nàng làm có cho thêm một ít cánh hoa anh đào tươi, mùi hương thanh thoát dễ chịu, chỉ cần một làn gió nhẹ thôi cũng đủ mang làn hương đi xa chứ đừng nói là từ khe cửa vào đến giường của Triều Nhã Miên.
A Nhung tuy không hiểu lắm nhưng vẫn dùng quạt nhẹ nhàng quạt, làn khói trắng thơm phức len lỏi bay vào trong khe cửa.
Triều Nhã Miên đang ngủ trên giường, mũi rất nhanh bắt được mùi hương thơm ngát dễ chịu kia, mí mắt rung rung rồi mở ra hẳn, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ta tỉnh giấc mà không cần nô tỳ gọi dậy.
"Người đâu."
Trong phòng truyền ra giọng nói còn khàn khàn của Triều Nhã Miên, A Nhung lúc này đã không quạt nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Đình Nguyệt Hy đầy vẻ ái mộ.
Lúc trước các nàng muốn gọi Tam tiểu thư dậy quả thực là rất khó khăn, đứng từ sáng sớm đến khi qua giờ Thìn, khi chân các nàng đã mỏi nhừ, tiểu thư mới chịu rời giường.
Nhưng tiểu cô nương nhỏ tuổi này quả thật thông minh, biết dùng mùi hương của bánh hạnh đào để chủ tử tự mình thức giấc.
"Tiểu thư, nô tỳ là Đình Nguyệt Hy, nô tỳ có thể vào không?"
"Vào đi."
Được sự đồng ý của Triều Nhã Miên, A Nhung mới đẩy cửa, dẫn đầu các nàng vào bên trong phòng.
Đợi khi Triều Nhã Miên lau mặt, xúc miệng xong, nàng mới đặt dĩa bánh hạnh đào lên bàn, "Tiểu thư, đây là bánh hạnh đào sáng nay nô tỳ vừa làm, tiểu thư ăn lót dạ trước, một lát nữa Lục tỷ tỷ sẽ cho người đưa thức ăn lên."
Triều Nhã Miên ăn thử một miếng bánh hạnh đào, mùi vị quả thật ngon đến mức thiên lý khó dung, bánh ngọt nhưng không ngấy, vừa cắn một miếng lại muốn ăn tiếp miếng tiếp theo, cảm giác chính là không thể dừng lại được, lại còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của hoa anh đào, "Ngon lắm, vậy thức ăn sáng nay của ta cũng là do ngươi chuẩn bị sao?"
"Hồi tiểu thư, sáng nay nô tỳ ngoài làm bánh hạnh nhân ra còn nấu thêm một vài món, phần còn lại là do ba trù tử kia làm." Đình Nguyệt Hy nhỏ giọng đáp, tay lại rót cho nàng ta một tách trà nóng.
" A Nhung, ngươi đi nói với Tịnh Lục, chuẩn bị đem ba trù tử kia đuổi đi, từ nay về sau thức ăn của ta sẽ do Nguyệt Hy chuẩn bị." Nàng ta cư nhiên ăn một lần liền thích luôn tay nghề của Đình Nguyệt Hy, cảm giác những món do trù tử khác nấu đều không bằng.
"A, tiểu thư!" Thấy A Nhung định đi, nàng liền vội ngăn lại, "Chủ tử đừng đuổi họ."
"Sao? Ngươi dám không tuân theo lệnh của ta?" Thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật không an phận, chỉ mới được mình khen mấy tiếng đã muốn chen chân vào quyết định của mình rồi.
"Không phải đâu tiểu thư." Đình Nguyệt Hy đương nhiên đâu để nàng ta đối mình chán ghét, liền cất giọng giải