( Ad đã khoẻ lại rồi đây!!! Sorry~ vì đã để mọi người chờ lâu.
Kì này làm việc quá sức nên mới thành thế này.
Cũng may là có pé Au bên cạnh nên mới có thể tiếp tục chống đỡ bệnh.
Hôm nay Ad sẽ đền bù nha, chả rồi thấy truyện chùa ngỏm quá:____)))
Buổi trưa hôm đó, mưa rơi trắng xóa vẫn rơi không ngừng nghỉ.
Tuy hai người bọn họ đều đã khoác thêm áo choàng ngày trước chuẩn bị, nhưng vẫn không thể ngăn nổi khí lạnh bên ngoài, gió mạnh như vũ bão thổi qua, xương cốt theo đó đều lạnh, thị vệ đưa thức ăn đến lãnh cung hôm nay cũng chậm trễ hơn ngày thường một canh giờ.
Đình Nguyệt Hy vừa khâu xong một đôi giày dành cho nam nhân, nghĩ đến tên Khinh Trì kia toàn thân thanh bần, ngay cả giày cũng đã rách, nàng liền thoáng chút thương cảm.
Tống Như Quỳnh thấy nàng muốn ra ngoài, liền cầm theo một chiếc ô giấy dầu, giúp nàng che đi những giọt nước mưa đang rơi xối xả.
Bên ngoài cửa phụ cũ nát, Khinh Trì đang run lên vì lạnh, giày dưới chân hắn cũng đã ướt sủng một bận, rách rưới đến thảm thương.
Lúc này, hắn chợt nghe ở phía sau có vài tiếng cốc cốc vang lên, có một giọng nói của nữ tử trẻ tuổi quen thuộc: "Khinh Trì!"
Bỗng nhiên, một chiếc bao nhỏ từ phía trên rơi xuống, hắn thuận tay nhặt lên liền thấy bên trong một đôi giày, đường may lại tinh tế mới mẻ, hiển nhiên là mới may xong.
Trong lòng Khinh Trì chợt nổi lên một tia ấm áp, từ lúc vào cung đến giờ, hắn chưa bao giờ được ai may cho hắn đôi giày, hắn cười, tác động lên vết nứt trên môi, hắn chợt xuýt xoa một tiếng.
Khinh Trì đem đôi giày ném lại vào trong, lời nói cứng rắn lạnh lùng: "Từ khi vào cung đến nay ta chưa bao giờ được người khác tặng giày, chỉ sợ mang vào sẽ đi đến trước mặt Diêm Vương mà thôi."
Đình Nguyệt Hy ở bên trong nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm lấy túi vải ném ngược trở lại cho hắn, "Đây là giày ta tự may, từng đường kim mũi chỉ, ngươi nên biết tự trân trọng lấy đi, ta trước giờ chưa từng tặng giày cho nam nhân nào cả."
Hắn hơi ngạc nhiên, "Ngay cả Bệ hạ cũng..." Nói đến đây, hắn chợt cười tự giễu, người ta đường đường là Thiên hoàng một nước, lạnh liền có lò than để sưởi, nóng thì có ngay một khối băng mát lạnh, giày hỏng liền sẽ có ngay mấy trăm đôi khác để tùy ý lựa chọn, cần gì phải để nữ nhân của mình khổ cực ngày đêm may vá?
"Của Bệ hạ ta đã chuẩn bị rồi, nhưng có lẽ suốt đời này ta cũng sẽ không có cơ hội lấy nó ra tặng cho người..." Trong tẩm cung ngày trước của nàng vẫn còn có một đôi giày thêu hình cửu trảo kim long rất uy vũ, đáng tiếc, nàng bây giờ lại phải ở nơi này, muốn ra còn ra không được, nói gì đến việc đưa giày thêu cho hắn?
Ngay lúc này, liền có thị vệ đưa cơm đến, Đình Nguyệt Hy thay Tống Như Quỳnh cầm lấy ô, để nàng ta nhận hai phần thức ăn mang vào trong.
Thức ăn vẫn như ngày thường, lạnh cứng như đá, chỉ có món chay không có món mặn, một đĩa đậu phụ cũng không còn tươi mới, đĩa còn lại là một ít rau xanh trụng qua nước sôi rồi vớt ra mà thôi.
Tống Như Quỳnh thuần thục dùng ngân châm thử qua thức ăn theo thường lệ, cho dù ở trong lãnh cung cũng phải vạn lần cẩn thận.
...phòng trừ có kẻ muốn rắp tâm hại chết nàng ngay tại nơi này.
Ngân châm bất giác chuyển sang màu đen.
Tống Như Quỳnh nhìn Đình Nguyệt Hy, chỉ thấy sắc mặt nàng thoáng chút ngưng đọng, ngay cả khi nàng đã vào lãnh cung, đám nữ nhân kia vẫn không buông tha cho nàng!
Nhưng nó cũng đi đúng hướng nàng nghĩ rồi...!
"Như Quỳnh, ngươi có biết bên trong thức ăn này có chứa gì không?" Đình Nguyệt Hy buông đôi đũa trên tay xuống, ngay cả cơm trắng cũng không thèm đụng.
Tống Như Quỳnh dùng đũa xem xét qua một lượt, sau đó lại ngửi qua một tí, rốt cuộc cũng rút ra được kết luận, "Hồi nương nương, bên trong thức ăn của chúng ta có chứa...!thạch tín."
Thạch tín vốn được coi là vua của các chất độc, vì tai tiếng và tiềm năng của nó – nó hầu như không thể bị phát hiện, vì vậy thạch tín thường được sử dụng như một vũ khí giết người chầm chậm mà không để lại bất kì dấu vết nào.
Nếu hôm nay nàng ăn phải, xem như cũng chẳng còn toàn mạng nữa rồi.
"Như Quỳnh, ngươi đi xem thử thức ăn của những người khác xem có thạch tín hay không, cả chỗ của Thích Thái phi nữa." Đình Nguyệt Hy lạnh giọng phân phó, khả năng không cao kẻ kia muốn giết hại toàn bộ người trong lãnh cung, nàng cảm thấy kẻ đó dường như chỉ muốn nhắm vào một mình nàng mà thôi.
Hơn ba tháng nay nàng dùng thức ăn đều vô cùng bình thường, duy chỉ có hôm nay là bị hạ thạch tín, xem ra, có người đã sắp chịu không nổi.
Tống Như Quỳnh rất nhanh đã trở lại, nàng ta lắc nhẹ đầu, "Hồi nương nương, thức ăn của các lão nhân gia đều không có thạch tín, chỉ có duy nhất của chúng ta có mà thôi."
"Ân." Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu.
Đến lúc tiếp tục kế hoạch, nàng lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Tống Như Quỳnh "Ngươi cầm ngân phiếu này đưa cho Khinh Trì, bảo hắn nhanh chóng lan truyền tin tức ta bị trúng độc thạch tín đến Hoàng cung..."
"Nô tỳ đã rõ." Tống Như Quỳnh vâng lệnh rời đi.
...!
Tin tức truyền đến Long Thần điện là vào buổi tối, lúc Sở Cửu Khuynh còn đang cùng Quan Cảnh Hiên nghị sự, bên cạnh còn có cả Triều Dĩ Nghiên lâu nay không gặp.
Tình cảm phu thê của bọn họ ngày càng thêm thắm thiết, muốn tách ra cũng không tài nào tách được, cơ hồ chính là dính nhau như sam.
Bình thường nam nhân bàn chuyện chính sự, nữ tử sẽ phải lui ra, nhưng ngoài trời mưa đang rơi rất lớn, trắng xóa cả một vùng trời, Sở Cửu Khuynh mới phá lệ cho nàng ở lại trong Ngự Thư phòng.
Khỏi phải nói Triều Dĩ Nghiên vui vẻ thế nào, nàng luôn được kề cạnh bên phu quân của mình mọi lúc mọi nơi nha~
"Bệ hạ, hạ thần có chuyện muốn bẩm báo!" Vu Tả ở bên ngoài tiến vào, chắp tay hướng hắn nói, "Thị vệ canh gác lãnh cung Khinh Trì đến truyền tin, Đình Nguyệt Hy ở lãnh cung ăn phải thức ăn có chứa thạch tín, tình hình cực kỳ nguy cấp!"
"Ngươi nói cái gì?" Sở Cửu Khuynh điếng người lại, "Đã truyền thái y hay chưa?"
Vu Tả vội nói, "Hạ thần đã cho người gọi thái y đến, bên cạnh đó còn phó thác thêm năm y nữ cùng nhau đến lãnh cung, phòng trừ bất trắc."
Sở Cửu Khuynh ngồi phịch xuống ghế, bên tóc mai của hắn cũng đã rỉ ra một tầng mồ hôi.
Triều Dĩ Nghiên ở một bên sợ tới mức giữ chặt tay Quan Cảnh Hiên,nàng muốn khóc cũng không được, lo lắng cũng không xong, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Quan Cảnh Hiên vỗ tay Triều Dĩ Nghiên xem như an ủi, bảo nàng đừng quá lo âu.
Chỉ thấy bàn tay trên ngự án của Sở Cửu Khuynh đang xiết chặt lại, thể hiện hắn đang tức giận đến mức độ nào, hắn phải kiềm chế lắm mới nói ra được một câu trọn vẹn, "Tốt...!tốt...!tốt lắm...!xem ra có người thiếu kiên nhẫn rồi, trẫm không thể ngờ các nàng lại thiếu kiên nhẫn đến mức muốn giết người diệt khẩu cơ đấy!"
Quan Cảnh Hiên nhìn thần sắc của hắn, cẩn thận nói: "Bệ hạ xin đừng quá lo lắng, nương nương hẳn