Yến Tri Diệu run sợ cúi thấp đầu, "Bệ hạ, chuyện này phụ thân cũng chưa từng nói qua với thần thiếp..."
Một tú nữ bước vào trong điện chính Huy Lầu các.
Lúc trước tại Ngự Hoa viên thì ngang ngược bất đồng, giờ phút này ả ta thu liễm lại sự sắc sảo đó mà bày ra cho người ngoài xem một mặt xinh đẹp nhất của mình – dáng dấp tao nhã.
Nếu luận về dung mạo, Yến Nhàn Thu tất nhiên là không sánh bằng các vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương tại đây, nhưng tư thế bước đi của ả thập phần nhẹ nhàng điệu đà, phong tình lả lơi, tự như một con rắn nước đang uốn éo trườn bò.
Vừa nhìn thấy dung mạo nam nhân ngồi ở ngự án,Yến Nhàn Thu đã đỏ mặt thẹn thùng, quỳ gối thi lễ: "Nô tỳ là Nhị nữ nhi dòng thứ nữ Yến Nhàn Thu của quốc trượng Yến Mạnh Hãn xin ra mắt Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Mà các phi tần khác vừa nghe Yến Nhàn Thu yểu điệu cất giọng hành lễ, trong đầu liền xuất hiện hai chữ – xà yêu!
Đình Nguyệt Hy đặt quả nho trên tay xuống, nhìn vị tú nữ vừa bước vào, hơi ngạc nhiên một chút, thì ra ả chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng hậu.
"Ngươi thân là Quốc di(*) của trẫm, tại sao lại đến đây tham gia điện tuyển?" Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt.
Yến Nhàn Thu thấy hắn hỏi mình như vậy, cũng không biết trả lời như thế nào, đành tìm lý do nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ có nghe nói qua Tĩnh tần nương nương và Gia tần nương nương là tỷ muội ruột thịt cũng có thể trở thành phi tần của người...!cho nên..."
"Cho nên ngươi mặc kệ thuần phong mỹ tục đến đây tham gia điện tuyển?" Thái hậu nhìn Yến Nhàn Thu, giọng nói cũng lạnh lẽo đi vài phần, "Ai gia nói cho ngươi biết, Tĩnh tần và Gia tần cách biệt nhau từ khi mới lọt lòng, vào Đông cung làm thị thiếp từ khi Bệ hạ còn chưa đăng cơ, đến khi tiên đế băng hà, chuyện về hai tỷ muội bọn họ được điều tra kĩ lưỡng, khi đó mới vỡ lẽ ra bọn họ là tỷ muội thân sinh, đây là chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải đã biết còn phạm sai như ngươi."
Yến Nhàn Thu còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Sở Cửu Khuynh đã lạnh lùng ban lệnh: "Người đâu, lôi ra ngoài."
Ả lúc này mới hồi phục tinh thần, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, vừa lăn vừa bò đến trước ngự án, trên gương mặt phong tình tràn đầy nước mắt: "Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi, xin Bệ hạ khoan dung, xin Bệ hạ khoan dung!" Sau lại hướng sang Yến Tri Diệu liên tục dập đầu, "Tỷ tỷ, cứu muội với! Xin cứu muội với! Cứu muội với!"
Yến Tri Diệu thấy kế hoạch đưa Yến Nhàn Thu vào hậu cung thất bại, cũng có chút không cam lòng, nhưng vẫn hướng hắn nói: "Bệ hạ, muội muội còn nhỏ không biết suy xét thấu đáo, nghe lời đồn thổi nên mới vào cung tham gia điện tuyển, mong Bệ hạ nể tình thần thiếp mà tha cho muội ấy một con đường sống."
Đình Nguyệt Hy nhìn ra nét mặt của Yến Tri Diệu có chút gì đó khác lạ khi nhìn đến Yến Nhàn Thu này, mày đẹp hơi nhíu, nàng cũng thận trọng cất tiếng, "Bệ hạ, người nếu như không thích tú nữ này thì ban thưởng hoa là được rồi, nàng ấy dù sao cũng là nữ nhi nhà quốc trượng, lại còn là muội muội của Hoàng hậu nương nương, nếu cứ như vậy bị trục xuất khỏi cung, nàng ấy về sau còn mặt mũi nào mà xuất giá?"
Sở Cửu Khuynh cũng không ngờ nàng sẽ mở miệng xin tha cho Yến Nhàn Thu
Nhưng Sở Cửu Khuynh là Đế vương, quyền sinh sát nằm ở trong lòng bàn tay, hắn không thể chỉ vì lời nói của một nữ tử mà thay đổi quyết định của mình.
"Đúng vậy a, Bệ hạ! Nô tỳ vào cung dự tuyển, nếu cứ như vậy bị lôi ra ngoài sẽ khiến cho gia tộc hổ thẹn, sau này phải làm sao mà xuất giá đây! Xin người, xin người tha cho nô tỳ đi!"
Nói xong, ả quỳ rạp trên đất, cái trán đông đông dập đầu vang dội, tư thế cầu xin cùng với tiểu cung nữ lúc trước giống nhau như đúc.
Sở Cửu Khuynh chỉ nhìn Đình Nguyệt Hy một cái, sau đó cất tiếng, "Nếu như hôm nay trẫm tha cho ngươi, thì sẽ càng có nhiều người khác ỷ vào việc trẫm nhân từ mà lấn lướt." Hắn đập tay lên bàn, tạo ra một tiếng vang dội, mi tâm nhíu lại, lạnh nhạt nói: "Lôi ra ngoài!"
"Không, không!" Yến Nhàn Thu còn muốn tranh luận gì đó, nhưng hai cánh tay đã bị hai thị vệ phía sau ả giữ chặt lại, đem ả kéo ra ngoài.
"Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi!" Ả dốc sức liều mạng giãy giụa, tê tâm liệt phế khóc lóc kêu gào, "Nô tỳ thật sự biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi! Bệ hạ khoan dung! Bệ hạ...!ưm!"
Sợ Yến Nhàn Thu kêu gào khóc la quấy nhiễu thánh giá, thị vệ bên cạnh duỗi bàn tay ra, bụm miệng ả lại, năm ngón tay ngăn chặn thanh âm của ả, cũng ngăn chặn cơ hội biện bạch cuối cùng của Yến Nhàn Thu.
"Ưm...!ưm...!ưm..." Âm thanh nức nở nghẹn ngào cứ như thế dần dần khuất khỏi điện chính Huy Lầu các...!
Đình Nguyệt Hy nhìn theo Yến Nhàn Thu một lát cũng thu hồi ánh mắt, nàng nhìn Sở Cửu Khuynh vẫn lãnh đạm ngồi tại ngự án, cũng không vì việc hắn không nghe lọt tai lời nàng nói để trong lòng, hắn là minh quân, mà đã là minh quân thì không thể nghe theo lời nữ nhân mà phán quyết, nếu như đổi lại, khi nãy hắn nghe lời nàng tha cho Yến Nhàn Thu, chỉ sợ rằng bọn họ lại đồn thổi nói nàng là yêu phi mê hoặc quân tâm, dân chúng sẽ khiển trách hắn là hôn quân vô đạo.
Dù sao Đình Nguyệt Hy cũng chỉ nói cho có lệ mà thôi, nàng căn bản cũng không nhìn lọt mắt Yến Nhàn Thu.
Hôm nay Sở Cửu Khuynh muốn hạ nhuệ khí của Hoàng hậu xuống, cũng sẵn sàng gửi đến Quốc trượng một lời cảnh cáo, xem ra, mọi việc hắn đã chu toàn hết thảy rồi.
...!
Điện tuyển tú nữ kết thúc, năm nay Sở Cửu Khuynh chỉ chọn đúng bốn tú nữ vào cung, so với những năm trước thì ít đến đáng thương.
Đình Nguyệt Hy sau khi nói vài câu cùng Triều Nhã Miên cũng xin phép trở về Phượng Thiên cung.
Chưa đến chiều, ý chỉ sắc phong đã đến Vị Ương uyển rồi.
"Hồi nương nương, ý chỉ sắc phong đã ban rồi." Tống Như Quỳnh đặt tách trà xuống bàn, hướng nàng nói.
Đình Nguyệt Hy đang chăm chú thêu một chiếc hài nho nhỏ, thuận miệng nói: "Nói ra bổn cung nghe thử."
"Hồi nương nương." Tống Như Quỳnh nghiêm túc nói ra tin tức mình nghe được, "Tú nữ Hạ Mộc Nhi nữ nhi của Trung thư tỉnh đại nhân được phong làm Huệ Quý tần; tú nữ Hoà Nữ My, nữ nhi của Môn hạ tỉnh đại nhân, phong làm Minh tần; tú nữ Lâm Thiên Lan nữ nhi của Đại lý tự Tự khanh đại nhân, phong làm Du Tiệp dư; tú nữ Thịnh Huyền Xuân, nữ nhi của Hồng lô tự Thiếu khanh đại nhân phong làm Cẩn Dung hoa."
Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, "Huệ Quý tần, Minh tần, Du Tiệp dư, Cẩn Dung hoa, ngày mai lại được xem một màn đấu trí nữa rồi." Nàng nhìn chiếc hài thêu màu đỏ trên