Bên trong chiếc màn trướng mỏng, Triều Nhã Miên giống như một con cá đã lên bờ quá lâu, nằm trong chiếc chăn gấm, dáng vẻ yếu ớt vô cùng.
Sắc mặt Triều Nhã Miên lúc này trắng bệch như tờ giấy, nhìn rất yếu ớt, đó là một vẻ yếu ớt mà Đình Nguyệt Hy chưa từng nhìn thấy ở Triều Nhã Miên kể từ khi quen biết nàng ta, giống như một bông hoa bạch mai rơi xuống nền tuyết trắng, hòa lẫn vào nhau không nhìn rõ, bị người ta vô tình dẫm đạp đến nỗi bầm dập tím tái, chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất giữa đất trời.
"Tiểu Hy, là muội đấy à?" Trước mắt Triều Nhã Miên là một mảng mơ mơ hồ hồ chẳng nhìn thấy rõ, nhưng giọng nói của Đình Nguyệt Hy quá mức đặc biệt, Triều Nhã Miên nghe một lần là nhận ra ngay.
Lúc này, Tống Như Quỳnh cùng Duyên Tuyền cũng đã mang thuốc vào trong tẩm điện, Duyên Tuyền vừa nhìn thấy Triều Nhã Miên tỉnh lại đã mừng đến mức khóc nấc lên, "Nương nương, đây là thuốc nô tỳ mới sắc xong, người uống vào sẽ thấy khỏe hơn, nương nương!"
Đầu ngón tay thon gầy của Tống Như Quỳnh đặt trên cổ tay Triều Nhã Miên, một lát sau mới lắc nhẹ đầu, "Đừng để nương nương phải chịu mùi vị đắng chát của thuốc nữa, không kịp nữa rồi..."
Toàn bộ gian điện lập tức tĩnh lặng như tờ, mọi thứ xung quanh giống như đã đóng băng, ngay đến trái tim mỗi người cũng đều như vậy.
Lòng Đình Nguyệt Hy bỗng nhói đau, không kìm được ra lệnh cho Tống Như Quỳnh: "Sao lại không kịp chứ? Dương Như, ngươi đi lấy những thứ thuốc tốt nhất tới đây! Nhanh lên!"
"Không cần đâu, Tiểu Hy..." Triều Nhã Miên yếu ớt lên tiếng, lúc này tóc tai nàng ta đã rối bời, cặp mắt mở ra rất to nhưng đã mất đi những tia thần thái ngày nào, chỉ còn lại một vẻ nhợt nhạt và u buồn tột độ.
Triều Nhã Miên đưa mắt nhìn nàng chăm chú, lần nữa khẽ cất tiếng gọi: "Tiểu Nguyệt Hy....."
Đình Nguyệt Hy khuỵu chân xuống, gục mặt vào bên gối của Triều Nhã Miên, rơm rớm nước mắt gọi hai tiếng: "Tỷ tỷ."
Triều Nhã Miên đưa tay tới một cách khó khăn, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa, tỷ muốn nói chuyện với muội một lát, muội kêu họ ra ngoài cả đi."
Đình Nguyệt Hy làm theo lời của Triều Nhã Miên, lúc này cả gian tẩm điện cũng chỉ còn lại hai người.
Triều Nhã Miên khó khăn cất giọng, "Tiểu Nguyệt Hy, những tháng ngày sắp tới, tỷ sẽ không thể ở bên cạnh muội nữa rồi, muội phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, có biết không?"
Đình Nguyệt Hy khóc nức nở: "Tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy, rồi tỷ sẽ mau chóng khỏe lại thôi mà."
Triều Nhã Miên ngược lại chỉ khẽ lắc đầu, gượng cười, nói: "Tự tỷ biết chứ, tỷ không còn sống được bao lâu nữa rồi..."
"Tỷ tỷ!!!"
Triều Nhã Miên buồn bã cất giọng: "Tiểu Nguyệt Hy, Miên Dục của tỷ đâu rồi?"
Đình Nguyệt Hy nghe Triều Nhã Miên hỏi thế, nhất thời có chút lúng túng, nhưng vẫn đáp, "Tỷ tỷ, Tứ hoàng tử tạ thế rồi, tỷ đừng đau lòng nữa, rồi tỷ sẽ lại có một hài tử khác mà..."
"Thật sự đã tạ thế rồi sao?" Triều Nhã Miên ngược lại rất bình tĩnh nhìn nàng, "Tiểu Nguyệt Hy, những lời tỷ sắp nói ra, muội phải nghe thật kĩ, như thế tỷ mới an tâm đi gặp Miên Dục dưới suối vàng..."
"Tỷ tỷ, nhất định tỷ sẽ khỏe lại, không được nói ra những lời thiếu ý chí như vậy." Đình Nguyệt Hy gắt gao nắm chặt lấy bàn tay gầy trơ của Triều Nhã Miên, lệ châu vấn vương khắp gương mặt khuynh thành, "Muội bước chân vào con đường trở thành phi tử của Bệ hạ, cũng chỉ có tỷ ủng hộ và lo lắng cho muội; ngày muội bị Mai tần bắt quỳ phạt dưới trời nắng gay gắt, cũng chỉ có tỷ ở bên cạnh cùng muội chịu phạt; muội bị đày ải lãnh cung cũng chỉ có mình tỷ đến tiễn đưa; muội có ngày hôm nay, trở thành Thục nghi nương nương người người kính trọng cũng là do tỷ đã giúp đỡ giải oan cho muội.
Bao nhiêu trắc trở chông gai muội đều nếm trải, nhưng chưa một lần muội nói ra những lời nhụt chí như thế, muội làm được thì tỷ cũng sẽ làm được! Xin tỷ đừng vì chút đau đớn này mà buông lơi ý chí, chỉ cần tỷ còn tin tưởng, nhất định sẽ có cách, nhất định muội sẽ có cách cứu tỷ mà!"
Triều Nhã Miên vẫn im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi nàng, ngữ khí có chút thay đổi: "Nguyệt Hy, tỷ đã muốn hỏi muội từ lâu, muội chịu bao nhiêu chông gai khổ cực để leo lên vị trí ngày hôm nay, rốt cuộc là vì cái gì?"
Đình Nguyệt Hy hơi ngây người, nhưng rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, lúc trước muội một mực muốn trở thành phi tần của Bệ hạ là vì quyền lực cùng vinh hoa phú quý, vì bảo vệ chính bản thân của muội...!nhưng sau này muội mới hiểu được, muội đấu tranh là vì tình, vì hài tử của muội, vì những người mà muội trân trọng..."
"Như vậy thì tốt rồi." Triều Nhã Miên mỉm cười đầy thê lương, tay khẽ chạm nhẹ vào phần bụng đã có chút nhô lên của Đình Nguyệt Hy, trong mắt hoàn toàn ẩn chứa sự dịu dàng như một tỷ tỷ ruột thịt, "Khi tỷ đi rồi, thì xin muội hãy thay tỷ sống hết phần đời còn lại, sống thật lâu, thật lâu, nuôi dạy những hài tử của muội nên người..." Giọng nói của Triều Nhã Miên chứa chan sự thỏa mãn, dần dần nhỏ đi: "Tỷ hơi mệt rồi, sau này muội phải sống cho thật tốt đấy.
Còn nữa, muội nhớ nhắn lại với phụ mẫu cùng hai vị tỷ tỷ của tỷ rằng, tỷ ra đi rất mãn nguyện, tỷ sắp được gặp Dục Nhi của tỷ...!bảo họ đừng quá đau lòng, tỷ ở nơi suối vàng sẽ ngày ngày dõi theo...!họ..." Triều Nhã Miên không nói gì thêm nữa, lặng lẽ nắm chặt tay Đình Nguyệt Hy hưởng thụ chút niềm hạnh phúc cuối cùng...!
Hay quá, Triều Nhã Miên nàng rốt cuộc cũng không cần đấu đá tranh sủng nữa, có thể tiêu diêu tự tại đến bên hài tử của mình, sau này ở dưới suối vàng hảo hảo chăm sóc Sở Miên Dục, mẫu tử hai người rốt cuộc cũng không cần chia xa nữa...!
Lúc này bên khóe miệng Triều Nhã Miên nở ra một nụ cười điềm đạm nhẹ hẫng, mãn nguyện vô cùng.
Đình Nguyệt Hy thấy Triều Nhã Miên nhắm mắt lại, nhất thời cảm thấy hốt hoảng, vội lắc nhẹ bàn tay dần trở nên lạnh buốt của đối phương: "Miên tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ trả lời muội đi, tỷ tỷ!"
Nhưng, Triều Nhã Miên không trả lời Đính kèm như trước nữa...!
...nàng ta cũng sẽ không bao giờ đáp lại được bất cứ lời nào của nàng nữa rồi.
Đình Nguyệt Hy chậm rãi bước ra khỏi Chiêu Dương điện, giữa màn đêm mờ mịt, sự giá lạnh trước buổi bình minh bất ngờ ập đến thân thể nàng, khiến nàng chẳng kịp thích ứng.
Tựa như vừa phải trải qua một cơn ác mộng, những nỗi