Tại vườn Hồ Quảng Giang, hiện tại đang có một cơn mưa lớn, bầu trời kéo mây khiến sắc khí xung quanh trầm xuống âm u. tiếng mưa rơi lộp độp ồn ã trên mái hiên. Đối với một số người thì dễ chịu, số còn lại thì lại thấy buồn bã, hoàng thượng hiện tại..
- Đủ rồi! Mỗi ngày đều thế này, ngài muốn bức chết bản thân mình sao?
Sở Lâm bắt đầu cảm thấy khó chịu, hoàng thượng không nói gì, chỉ tiếp tục rót rượu trong bình ra mà uống, dưới chân bàn có rất nhiều bình sứ rỗng, ngài đã uống quá nhiều nhưng sắc mặt lại chẳng thay đổi một chút nào cả, cứ như đang không say. Trầm tĩnh mà uống, dù ngài không cư xử ngớ ngẩn hay trở nên tức giận vì gì, nhưng trong thâm tâm Sở Lâm biết, ngài đã say rồi, y cả gan lấy tất cả bình rượu trên bàn trút đi xuống đất, rượu và nước mưa lẫn vào nhau trôi đi mất. Tần Minh cũng không thèm trách mắng nữa. Ngài tựa đầu lên cột mái hiên, trầm ngâm suy nghĩ.
- Trước giờ ngoài những khi bắt buộc, ngài đều không uống nhiều như vậy.
- Trẫm muốn uống để quên, muốn uống để say. Khi trẫm vì say mà ngất đi rồi, sẽ không nhớ đến y..
- Càng uống chỉ càng hại bản thân, ngài không thể cứ dùng cách này để thúc ép bản thân mình quên đi chuyện gì được.
- Trẫm muốn yên tĩnh, ngươi đi đi.
- Thần sẽ đưa người về Tĩnh Âm Điện, hoàng thượng. Xin thứ tội cho thần
Nói rồi Sở Lâm đỡ ngài đứng dậy, nhưng sức lực của người khi say cũng không thể coi thường, ngài hất tay y ra, tự mình đứng dậy, bước đi không vững rời đi, nếu như không thể đuổi Sở Lâm đi, thì ngài tự mình đi. Đến nơi khác một mình yên tĩnh và uống rượu, người hầu phía sau lưng cứ đi theo ngài mà che ô để tránh hoàng thượng dính mưa nhưng đều bị ngài đuổi đi, bước một vài bước.. trong đầu ngài lại hiện câu hỏi.
" Hoàng thượng, ngài có yêu ta không ?"
Tần Minh nghiến răng, nhíu mày ngước mặt lên trời, nước mưa lạnh lẽo như cõi lòng ngài bây giờ, trong ngài đang rất đau đớn và thất vọng tột cùng như Trác Kỳ đã từng, đúng là đã từng.. dùng từ này không sai.
Ngài lại tiếp tục trở về Tĩnh Âm Điện, ngồi trên giường trong căn phòng trống chìm trong sắc tối, ngài nhìn sang chậu hoa tường vi nhỏ màu trắng, nó hiện tại đang giống như ngôi sao sáng duy nhất giữa màn đêm này vậy. Chậu hoa này đã từng được Trác Kỳ chăm sóc thế nào ngài nhớ rõ, ngài nhớ nụ cười của y, nhớ ánh mắt y trìu mến nhìn ngài, nhớ dáng vẻ phấn khích mỗi khi y hoàn thành việc gì đó hoàn hảo, nhớ gương mặt y ngại ngùng mỗi khi ngài nói yêu y, và nhớ nhất giọng nói từ người ngài yêu mỗi khi gọi ngài .." Hoàng thượng, ngài nhìn ta đi?." Lồng ngực chợt đau thắt đến nỗi không còn cảm nhận được đau nữa mà chỉ có trống rỗng, nước mắt cứ như thế lại rơi không ngừng, chậu hoa tường vi kia lại được hứng trọn nước mắt của ngài. Điều này luôn lặp lại mỗi khi ngài nhớ đến y
- Em đã từng hứa sẽ không rời xa ta.
....
- Em đã từng nói rằng hãy đợi em.
....
- Em hỏi ta có yêu em không, ta có. Trác Kỳ, em là người ta yêu nhất, duy nhất không thể thay thế. Chính em là người ta yêu, không phải thế thân của Bối An Lạc.
....
- Vậy tại sao em lại phản bội ta..?
....
- Trác Kỳ.. Em không biết, em hoàn toàn không thể biết, dù em có ngàn lần phản bội ta.. Thì ta cũng không thể nào hận em.
....
- Trác Kỳ.. ta có thể không? Ôm em lại một lần nữa..? Ta yêu em. Trác Kỳ, ta thật sự rất yêu em.
Tần Minh gói mình vào chậu hoa tường vi, nỗi đau không ai có thể thấu được, ngài chưa từng bao giờ nghĩ. Người ngài yêu nhất.. lại có thể phản bội ngài, bây giờ dù có nhớ đến cậu thì cũng chỉ có thể là thông qua chậu tường vi bé nhỏ này. Mãi mãi không còn có thể gặp lại Trác Kỳ.
[ Một Năm Trước ]
< Đây là thời điểm bắt đầu khi Trác Kỳ muốn rời khỏi cung ở chương trước, phía trên là những gì sau này Tần Minh phải trải qua, sở dĩ phải chia mốc thời gian như thế này là vì, những chương sau Trác Kỳ không hề ở Đông Hoàng, nên không thể chen đoạn này vào một chương nào cả, thêm nữa để thế này maybe là gợi được tý tò mò của các vị về những chương sau nên mình muốn viết như vậy. muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong một năm này thì mời chư vị quan khách tiếp tục theo dõi >
_______________
- Cái gì mà rời khỏi cung? Ta không cho phép, Trác Kỳ. Ngươi không được đi!
Nghe tiếng cô cô của mình lớn tiếng, với việc nghe Trác Kỳ sẽ bỏ đi, Ninh Kiều oà lên khóc, Trác Kỳ dù dỗ thế nào cũng không chịu nín. Công chúa bắt cậu phải hứa không rời đi thì mới chịu nín, thêm nữa Thất Tử cứ thêm lời ngăn cản thật sự làm mọi thứ rất ồn ào, Sở Lâm chậc lưỡi một tiếng rồi dùng tay cản lời Thất Tử, y ra ám hiệu như kiểu để mọi việc y lo. Riêng về quận chúa thì đưa Ninh Kiều về dỗ nín đi, công chúa vẫn không chịu nín, cứ đi nhưng vẫn gào tên Trác Kỳ lên mãi, phần tính cách này thật giống Thất Tử. Đến khi mọi người đi hết, Sở Lâm đến ghế ngồi đối diện Trác Kỳ, y tự rót trà cho bản thân.
- Ngươi cũng định giữ ta ở lại sao ?
- Nhìn mặt ta xem có giống là muốn giữ ngươi không? Nếu ngươi đi, ta sẽ mở yến tiệc thật hậu hĩnh.
Trác Kỳ cong môi nở nụ cười khẽ, đúng là. Tên này đến lúc chết cũng không quý được Trác Kỳ, cậu đi thì y đỡ phải ghen tuông vì Thất Tử suốt ngày bám theo cậu, nhưng thật sự giữa họ đã có thay đổi, Trác Kỳ không phải giữ phép tắc xưng hô chức vị khi cả hai ở một mình mà có thể xưng ta - ngươi. Thấy Trác Kỳ cuối cùng cũng chịu cười, trong lòng Sở Lâm cũng an tâm hơn để tiếp tục mở lời trò chuyện.
- Ngươi rời khỏi cung thì định đi đâu? Bổng lộc của ngươi không nhiều, ta chắc chắn dù ngươi được ban thưởng thêm ngươi cũng không nhận.
- Ta không biết, hiện tại chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
- Ngươi thật sự không suy nghĩ cho công chúa sao? Nếu ngươi rời đi rồi, thì không thể quay trở lại nữa.
- Ta biết.. Nhưng ta cũng không muốn ở lại đây.
- Chi bằng thế này, ngươi biết về y dược? Hiện tại vùng Giang Nam ngoại thành. Đang có bệnh dịch kì lạ, có khá nhiều người mắc bệnh. Thái y trong cung lại không có nhiều, nếu ngươi chấp nhận, thì vẫn có thể rời khỏi cung, mặt còn lại vẫn có quyền vào hoàng cung thăm công chúa nếu nhớ, thêm cả có thể giúp dân chúng. Ngươi thấy sao?
- Ta sẽ xem xét, đa tạ ngươi.
Sở Lâm thật ra đã tính toán, nếu dùng cách này. Trác Kỳ vẫn có thể vào hoàng cung. Giữa y và hoàng thượng sẽ còn hy vọng, còn nếu để y cứ như vậy mà rời cung thì chắc chắn Trác Kỳ sẽ không bao giờ