Đi một đoạn đường rời khỏi nơi của Mục Linh, Trác Kỳ nhớ rằng đường đến Thái Y viện khá xa, nếu đi nhanh thì khoảng ba mươi phút sẽ đến. Có quân lính tuần tra đi ngang qua các cửa cung. Trác Kỳ gặp họ cũng chỉ cúi đầu chào, cho đến khi đi qua một đoạn đường, chợt cậu bị ai đó tấn công, họ kiềm hãm hai tay cậu, bế vào một hẻm cụt, nơi đó ít ai đến bởi vì là hẻm cụt, họ không thường tuần tra ở đó.
- Mỹ nhân.. hảo mỹ nhân. Tại sao nhan sắc này lại phải làm cung nữ.. hầu hạ ta, rồi ta chắc chắn sẽ cho nàng sung túc.
Hắn vừa nói vừa vuốt ve gò má Trác Kỳ, miệng cậu bị bịt bằng miếng vải không thể la hét hay nói gì, Trác Kỳ gắng gượng lại xem bọn chúng định giở trò gì. Rõ ràng cậu cũng không phải nữ nhân, cũng không phải sợ chúng. Nhưng đôi bàn tay bẩm thỉu đó cứ sò mó đùi và chân cậu khiến cậu cực kì khó chịu. Chỉ nhận ra được bọn chúng là những kẻ canh gác ở Ngự Yên Các.
- "Khốn kiếp. Dây trói chặt quá. Không cử động được"
Vì chúng nghĩ Trác Kỳ là nữ nên rất dịu dàng vuốt ve cậu, cảm nhận da thịt non mềm mà không thô bạo cưỡng ép ngay, đây là lần đầu tiên chạm vào một mỹ nhân, chúng đương nhiên rất phấn khích. Một kẻ phía trên khống chế tay cậu, kẻ phía dưới thì luồn người vào giữa hai chân cậu. Trác Kỳ phát điên mất, lũ khốn. Trác Kỳ vừa rút được một chân khỏi tay hắn, cậu liền một cước đạp mạnh vào nơi đũng quần của hắn. Khiến y đau điếng, tức giận tát mạnh vào mặt Trác Kỳ, cái tát mạnh đến nỗi khiến máu chảy từ khoé môi thấm cả vải bịt miệng. Trác Kỳ liếc mắt nhìn chằm vào hắn, cậu thề trong lòng nếu thoát được sẽ chặt hết từng ngón tay của chúng. Ánh mắt giận dữ của cậu đáng sợ đến nỗi khiến kẻ kia phải dùng tay che cả mắt cậu lại.
- Này, đánh cũng phải chừa mặt ra chứ.
- Hừ, tiện nhân. Ta lúc đầu rất muốn dịu dàng với ngươi, nhưng ra là ngươi thích thô bạo, nhỉ?
Dứt câu hắn nắm chặt lấy y phục của Trác Kỳ, xé ra, xé ra, cứ thế xé hết chỉ còn áo trong mỏng, bình thường đến đây thì sẽ thấy xiêm y. Tại sao Trác Kỳ lại không mặc xiêm y? Chúng tự hỏi. Rồi cởi nốt ra thì cả hai giật mình, tá hoả y không phải nữ nhân.
- Tên khốn này ! Ngươi giả nữ nhân.
Hắn tức giận nắm lấy cổ áo Trác Kỳ kéo dậy, cởi bỏ bịt miệng ra. Trác Kỳ cười khẩy nhìn hắn với vẻ khinh bỉ.
- Cặn bã như ngươi cứ thấy người đẹp liền muốn hoan ái. Còn phải phân biệt nam nữ hay sao?
Lời cậu nói càng khiến hắn thêm tức giận, đã không mần ăn được gì còn bị chọc tức, hắn đập mạnh đầu Trác Kỳ vào tường, trên trán cậu chảy máu từ từ xuống cằm, đầu óc choáng váng. Rồi chúng liền lôi cậu đến điện của Mục Linh. Vừa đến nơi, bọn chúng quỳ xuống trước điện tâu tội của Trác Kỳ là nam cải nữ trang hầu hạ bên cạnh thần nữ, định giở trò đồi bại với thần nữ may mà được bọn chúng sớm phát hiện. Mục Linh từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trác Kỳ đang quỳ dưới đất, y phục dính đầy máu. Cô cắn chặt răng mình liếc nhìn chúng.
- Thưa thần nữ, may mắn thần phát hiện sớm. Nếu không đã ảnh hưởng đến người.
"Đúng vậy, các ngươi rất có công. Vậy muốn ban thưởng như thế nào?"
Giọng nói quyền lực này vốn không phải là của Mục Linh, được diện kiến hoàng đế tại sao lại run sợ như vậy? Bọn chúng run rẩy quỳ xuống thi lễ. Nhưng không dám nhìn lên Khắc Hoàng. Ngài nãy giờ vẫn ở đây cùng Mục Linh, nghe có tiếng ồn ào nên bước ra.
- Thần.. thần trước giờ luôn tôn thờ thần nữ, nên với những kẻ dám có những ý đồ kinh tởm với thần nữ. Đương nhiên.. đáng chém.
Trác Kỳ vẫn có sức để nói, nhưng Khắc Hoàng đang ở đó, cậu hoàn toàn không thể biện minh cho chính mình.
- Vậy sao ?
Khắc Hoàng mỉm cười, như thể ngài đã biết rõ tất cả mọi chuyện rồi vậy, từ từ bước xuống khỏi bục thang, phẩy nhẹ tay một cái tựa như ra lệnh. quân lính đang đứng ở đó nhìn thấy, liền gật đầu nhận lệnh, lập tức chém một nhát. Bay đầu kẻ vừa thỉnh cầu chém kia, tên còn lại hoảng loạn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy máu chảy đầy cả sân, liền quỳ xuống dập đầu xin tha mạng. Rồi bị quân lính lôi đi tra khảo trong ngục, Khắc Hoàng muốn biết còn bao nhiêu kẻ trong cung có ý đồ với cung nữ. Trác Kỳ vì va đập khi nãy