Trác Kỳ hình như cũng dần quen với việc không nhìn thấy đường, dù rằng nếu Khắc Hoàng xuất hiện cậu đều sẽ phản ứng thái quá và đuổi ngài đi, người duy nhất tiếp cận được với Trác Kỳ là Yên Chi, ngoài cô ra, bất cứ ai cũng không thể lại gần cậu. Dù rằng Trác Kỳ không biết, mỗi lần đến giờ ăn, đều là Khắc Hoàng giúp cậu ăn chứ không phải Yên Chi, cô chỉ đứng đó trò chuyện cùng Trác Kỳ. Để cậu nghĩ rằng là cô đang giúp cậu. Mỗi lần tắm cũng vậy, bên cạnh phòng của trác kỳ có một căn phòng khác cũng rất rộng, ở đó có hồ tắm nhỏ hình tròn luôn đầy nước, nếu nước lạnh quá sẽ nấu nước sôi đổ vào, Yên Chi luôn chú ý nhiệt độ nước trong hồ để Trác Kỳ tránh phải bị cảm. Cả việc tắm gội cũng do Yên Chi giúp, cô không ngại. Vì vốn giữa cả hai cũng không thể có chuyện gì xảy ra.
- Ngài có nước da thật khiến nữ nhân ghen tị.. trắng. Lại rất mịn
Yên Chi đang pha tinh dầu ngũ hoa vào gáo nhỏ, thêm một chút nước rồi để tóc Trác Kỳ vào ngâm, cậu đang ở trong hồ, cô thì ở ngoài hồ. Chỉ phụ trách giúp cho tóc của cậu.
- Yên Chi.. ngươi giúp ta được không?
- Trừ việc bỏ trốn nô tỳ có thể làm tất cả vì đại nhân. Ngài biết hoàng cung này, muốn rời đi mà không bị phát hiện là bất khả thi mà?
- ... Ta biết.
Yên Chi vẫn dịu dàng chải tóc cho Trác Kỳ, vừa ngâm nước ngũ hoa thì phải chải, tóc mới mượt được.
- Tại sao ngài lại bỏ qua việc mà tất cả người trong thiên hạ đều muốn, đó là hầu hạ vương thượng?
- Trừ ta, ta không muốn.
- Nô tỳ hỏi là vì sao?
- Ngươi không thấy? Hắn độc chiếm, tàn nhẫn, không chú ý cảm xúc người khác. Luôn muốn có gì thì phải có bằng được dù phải ép buộc họ. Quá khứ của hắn vốn không tốt, thì đừng áp đặt đau khổ lên người khác thay hắn.
Yên Chi khựng lại.. cô dừng chải và hỏi một lần nữa.
- Ngài biết quá khứ của vương thượng?
- Ngươi chỉ là một cung nữ, hắn đương nhiên không kể gì cho ngươi.
- Không.. Chuyện đó, chỉ là.. nếu ai biết đến hoặc hỏi đến.. Thì đều bị chém đầu, nên nô tỳ thắc mắc. Tại sao ngài lại biết?
- Ta không nói rõ? Là hắn kể cho ta nghe.
Yên Chi suy nghĩ một lát, rồi nhớ rằng mình đang chải dở, cô gắng hoàn thành nốt rồi rời đi.
- Yên Chi? Ngươi đâu rồi?
Nhưng Yên Chi đã rời đi rất vội, Trác Kỳ thở dài, cậu phải tự giúp mình rồi. Cậu chạm tay lên mặt nước và động đến cánh hoa, nhưng vì không thấy đường nên cậu lại nghĩ nó là thứ gì đó và giật mình.. Rồi lại tức giận, đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy được ánh sáng và mọi thứ? Hỏi ra chuyện đêm đó thì biết Mục Linh đứng sau bày trò. Cậu căm giận Mục Linh nhưng không thể làm gì được.
Riêng về Yên Chi thì vừa nghe xong đã chạy đến tìm Khắc Hoàng, thấy ngài cũng đang đi về hướng phòng của Trác Kỳ. Yên Chi vừa đến gần đã quỳ rạp xuống.
- Vương thượng, xin người dành thời gian cho thần một lát.
- Yên Chi, khẩn trương như vậy. Trác Kỳ hẳn là đã có chuyện gì?
Yên Chi nghiến răng, thần tình vô cùng lo lắng. Vốn cô đã nghĩ, đối với Trác Kỳ, vương thượng chỉ đùa giỡn. Chơi đến chán sẽ bỏ, nhưng đến chuyện quan trọng về quá khứ của ngài cũng đã nói cho y. Chẳng lẽ.. là muốn lập làm vương hậu? Yên Chi sẽ hoàn toàn không ý kiến nếu Trác Kỳ là một nữ nhân, nhưng ngược lại. Y là nam nhân, không thể mang long thai. Hoàng thất sẽ không có người kế nhiệm, vương triều ở Đông Ấn kết thúc. Càng nghĩ đến cô lại không thể để yên được, muốn hỏi rõ giữa người và y là gì.
- Vương thượng.. người có thể nói với thần, người chắc chắn sẽ không lập Hoàng Trác Kỳ làm vương hậu ?
- Ta đương nhiên không, vương triều này cũng cần người kế nhiệm.
Trái với những gì Yên Chi lo lắng ngài trả lời một cách bình tĩnh không nghĩ ngợi nhiều, khuất mắt được hoá giải, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nghĩ gì vậy? Vương thượng dù sao cũng là vua của một nước. Sao có thể không lo cho tương lai sau này được
- Vì sao ngươi lại hỏi ta điều này?
- Không.. thần chỉ, vừa suy đoán.. linh tinh.
- Y nói gì với ngươi?
Yên Chi cứng họng, không thể nói gì cả. Khắc Hoàng như đã hiểu, ngài lạnh lùng lướt ngang qua.
- Yên Chi, ta nể tình ngươi là cận thần của ta, chỉ lần này. Nếu có lần sau ta biết ngươi tọc mạch chuyện của ta, thì đừng trách.
Trong lòng Khắc Hoàng thấy khó chịu, ngài nghĩ cô đã nghe chuyện gì đó từ Trác Kỳ, lại hốt hoảng đi hỏi ngài về việc lập hậu và có ý định ngăn cản, dù là vua một nước. Nhưng việc quyết định lập người mình yêu làm hậu cũng bị ngăn cản, trên hết Trác Kỳ lại không yêu ngài. Dù nhìn hướng nào cũng thấy ngài đang đơn phương ép buộc cậu, Khắc Hoàng nhíu mày, đập mạnh vào cột chống mái hiên để xả cơn giận. Khắc Hoàng nhớ lại khi còn nhỏ, chưa từng có lấy một ngày vui vẻ, phụ hoàng không quan tâm đến. Mẫu hậu thì ngược đãi tàn nhẫn, xem ngài không khác một con vật dù trong dòng máu của ngài là hoàng thất. Đến cả nô tỳ bên cạnh mẫu hậu cũng có quyền chà đạp, chưa từng một ai chứng kiến căn phòng ở Từ An Cung tràn ngập tiếng khóc của một đứa trẻ ngày qua ngày. Đến mức cảm xúc chai sạn, nhân cách dần