- Ngươi biết chuyện này sẽ xảy ra, phải không?
Mịch Giao đặt ly rượu mình vừa uống hết lên bàn, ánh mắt đắc ý như thể mình biết được rất nhiều thứ thú vị vậy.
- Ngươi bây giờ lẽ ra nên trốn đi. Ngươi rõ chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi mà?
- Ta còn đường để lui sao?
Mịch Giao nhắm hờ mắt, cô ngã người về sau tựa vào ghế, không chút cảm xúc nhìn trần nhà. Như thể buông bỏ hết mọi thứ rồi vậy, Mục Linh ngồi phía đối diện cô, đây chỉ đơn giản là một cuộc gặp cuối.
- Hắn trước mặt hứa với ta, sau lưng thì đem quân đánh chiếm thành Kinh Toạ, bây giờ tất cả thần dân ở Cổ Tư đều hàng trong cũi sắt, ai không phục thì giết, phụ thân của ta suốt đời tận trung vì hắn. Chỉ vì một bí mật hắn treo đầu y trước Cửa Kinh Toạ còn gán cho y tội danh mưu phản.
Toàn bộ lời cô nói đều là những lời kinh khủng, nhưng cảm xúc của cô không có gì thay đổi cả. Vẫn vô tư lự mà kể
- Vậy ngươi cũng đã chấp nhận cái chết ?
- Kể từ lúc ta biết được bí mật đó, thì ta biết chắc chắn một ngày mình sẽ chết. Chỉ không ngờ, hắn còn có thể làm đến mức này.
- Ngươi .. không hận sao?
- Ngươi nghĩ ta không hận sao? Ta hận đến tận xương tuỷ. Ta hận đến mức muốn phanh thây hắn bằng chính tay mình.
Mục Linh nhíu mày, đương nhiên cô sẽ không để ả làm được điều đó.
- Nhưng ta lại không thể nhìn hắn chết, ta muốn hắn đau khổ. Ta muốn hắn trải cảm giác ta đang trải qua. Và hắn sẽ phải trải.
Mịch Giao cười như điên dại, cô đứng phắt dậy chạy đến hồ nước, ngay trước khi Mục Linh nhận ra cô định làm gì để cản cô lại thì Mịch Giao rút trâm cài trên tóc, dứt khoát đâm thẳng vào người và gieo mình xuống hồ, mặt nước trong suốt bất giác đỏ thẫm một màu.. Cung nữ nghe tiếng động liền chạy vào, nhưng kèm theo đó chỉ toàn tiếng la hét kinh hãi, tượng nữ thần Themis đang được thờ phụng kia.. Bị nứt toạc ra từ mặt đến nửa thân người, Mục Linh ngồi đó, cô vẫn chưa thể hoàn hồn được những gì đang xảy ra..
- "Ta.. Sai rồi, thật sự đã sai rồi."
Bảy ngày trước,
- Hôm nay đã là ngày thứ bao nhiêu?
Yên Chi đứng đợi sẵn trước cửa, khi cung nữ đem thuốc từ Ngự Thiện Phòng đến, cô cẩn thận kiểm tra trước khi đem vào cho Gia Ly.
- Đã được trăm ngày lẻ thưa Hoàng Yên tài nhân.
- Được rồi, ta sẽ đưa y. Còn việc, các ngươi mau đi làm đi.
- Nô tì xin cáo lui.
Cung nữ đồng loạt cúi đầu tuân lệnh, thuốc này có vị rất kì lạ, không đắng lại ngọt nhẹ. Càng uống càng cảm thấy thanh mát và thoải mái trong người. Nên Gia Ly nếu đã uống một lần thì chỉ muốn uống tiếp, cậu không dừng thuốc ngày nào cả. Sau khi uống xong, Gia Ly đặt lại chén sứ lên bàn.
- Ta phải uống đến bao giờ?
- Thuốc có vị khiến ngài dần khó chịu rồi sao?
- Không phải, rất dễ uống. Nhưng ta chỉ không biết vì sao cứ phải uống mãi trong khi vương thượng bảo rằng ta không cần phải nhớ lại nữa?
- Vì thể trạng của người vẫn chưa bình phục. Phải uống đến khi đủ ngày
Gia Ly gật đầu, có lẽ lời của Yên Chi đã thuyết phục được cậu tin, dạo gần đây cô Mịch Giao kia rất thích tiếp cận cậu, dù rằng Gia Ly có cư xử rằng mình rất bận không rỗi thì giờ để bồi chuyện cùng, nhưng bằng cách nào đó Mịch Giao cứ xuất hiện trước mặt cậu mãi.
- Công chúa, người.. rốt cuộc muốn gì?
- Ta chỉ thấy ngươi rất thú vị, nên muốn kết thân với ngươi, tại sao lại ghét ta không vì lí do gì cả thế?
Nếu Gia Ly nói ra lý do là vì cô cứ luôn tiếp cận vương thượng, nhưng nghĩ lại thì không nên nói ra.
- Trên cổ ngươi, có dấu màu đỏ này.
Mịch Giao lướt ngón tay nhẹ lên cổ Gia Ly, cong môi cười thích thú vì phản ứng giật mình của cậu.
- Cái này.. là.. là vết côn trùng cắn ! Ta bị ngứa.
- Ta chỉ cho ngươi, không phải kêu ngươi giải thích, sao lại khẩn trương như vậy? Sợ ta nghi ngờ gì sao?
- Không..không có.
Thấy điệu bộ ấp úng nửa vời của cậu, Mịch Giao nói bừa.
- Là vương thượng để lại?
Gia Ly cứng họng tròn mắt ngạc nhiên nhìn Mịch Giao, vốn chỉ là lời nói suông, nhưng phản ứng này là sao chứ? Sắc mặt cô trầm lại.
- Vậy là thật sao?
- Không.. Không phải! Đã bảo đây là đốt cắn của côn tr..
Không đợi Gia Ly nói hết, Mịch Giao một tay bịt miệng cậu lại, tay còn lại giật mạnh cổ áo cậu kéo xuống, dãy ngân đỏ huyết kia phủ lấp cả lồng ngực, hừm.. Côn trùng cắn mà nhiều vậy sao? Mịch Giao đứng dậy, bỏ đi khỏi đó. Hướng cô đi là định đến Tiền Triều tìm vương thượng. Nhưng đang đi giữa chừng thì..
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không dại dột đến hỏi thẳng vương thượng.
- Ha.. Xích Hoạ Mục Linh, thần nữ tiên tri mọi đều trong thiên hạ.. Ngươi đây rồi.
Mịch Giao quay sang nhìn Mục Linh đang ở phía sau mình, Mục Linh hơi cúi đầu tựa ý chào.
- Tại sao ta không thể đi?
- Ta đang cố giữ cho ngươi một con đường lui.
- Ngươi nghĩ ta sẽ bị giết sao?
- Ngươi nghĩ bí mật ngươi đang giữ cứu sống được ngươi hay đang đếm ngược từng ngày để chết?
Mịch Giao suy nghĩ một lúc.
- Thật sự là hắn sao?
Mục Linh bất đắc dĩ gật đầu. Dù trong lòng cô không muốn trả lời câu hỏi này
- Ta còn nghĩ vị trí này ngươi sẽ liều mạng mình tranh giành lấy, ai ngờ rằng lại để một kẻ thậm chí còn không phải nữ nhân.. làm..?
- Việc đó ta chưa thể biết.
Mịch Giao cắn chặt môi mình rồi lại tiếp tục đi, nhưng không phải đi tìm vương thượng như lúc đầu mà là quay trở về phòng, cô phát hoạ mọi sơ đồ tất cả những con đường cô còn nhớ, Cổ Tư Quốc có một nơi nuôi dưỡng binh sĩ, những người có võ nghệ cao cường có thể ra trận. Nhưng họ chỉ phục tùng Cổ Tư Quốc, một là giết, hai bị giết chứ không bao giờ có ý định phản quốc theo một nước nào. Dù Đông Hoàng hay Đông Ấn có lớn mạnh đến đâu đi nữa, nhưng.. nếu có cổ ngữ là lệnh của vua Cổ Tư Quốc, thì họ sẽ theo người có cổ ngữ đó.
- Nếu như hắn dám.. mình sẽ lập tức gửi thứ này đến Đông Hoàng.
Mịch Giao lo lắng nhìn ngắm một lượt tấm da thú có khắc chữ đang cầm.
- Ngươi định gửi đi đâu?
Mịch Giao giật mình đến suýt làm rơi tấm da thú kia, nhìn thấy Khắc Hoàng đang đứng tựa người vào cửa quan sát cô.. Mịch Giao giấu ngay vào tay áo.
- Cổng Ngoại Nam, Bắc Kim Doanh, Ngọ Tư Môn, phát hoạ mọi đường đến những nơi này. Ngươi định trợ giúp ai đó dẫn quân đến Đông Ấn..? Hm?
Khắc Hoàng chỉ lướt nhìn sơ qua một lần trên bàn liền đã hiểu tất cả những gì đang ở đó, tay ngài bóp lấy cằm Mịch Giao bắt ép ngẩng cao mặt cố định nhìn ngài, Mịch Giao vì đau nên phản kháng