Và họ đến Gia Xưởng, đây là nơi các thái giám nghỉ ngơi sau một ngày hầu hạ các vị quan trong cung. Gia Ly luôn muốn đến đây nghịch. Nhưng một mình cậu thì không thể làm được, cậu bày ra một kế. Lấy hết y phục của thái giám đặt loạn cả lên. Vì từng người có kích cỡ thân người khác nhau nên nếu để loạn sẽ không biết đường để tìm lại.
- Vì sao em lại muốn làm điều này?
- Thần để ý, trong hoàng cung này ngoài những vị quan tướng. Tất cả những tên thái giám ở đây đều rất khó chịu với thần, đôi lúc thần còn nghe họ nói xấu thần nữa.
Vốn tính của Trác Kỳ, dù ai làm gì. Miễn đắc tội cậu liền sẽ chỉ nhận một số phận. Nên dù giờ có mất hết ký ức và là một Gia Ly bạch thỏ, dễ đoán, thì cũng không thay đổi phần tính cách đanh đá này. Thái giám trong cung vì ghen tị với Gia Ly được hoàng thượng sủng ái, nên họ rất không biết thân phận. Chỉ có cung nữ là luôn hoàn tất việc của mình, riêng họ thì cứ thái độ với Gia Ly thấy rõ.
Khi đã chuẩn bị hết, Gia Ly cùng Tần Minh leo lên mái hiên của trên xưởng. Giữa đêm khuya thanh vắng Gia Ly chợt hét lên.
"Trời sáng rồi mau dậy đi, vương thượng giá lâm."
Vừa dứt lời tiếng xôn xao rầm rầm phía dưới, người nào người nấy y phục không chỉnh tề hoặc không vừa vặn, người thì chỉ thọt vừa một chân vào quần, người thì một bên ống quần đã vừa cả thân. Người thì rối quá đội cả quần lên đầu.
- Vương thượng giá lâm, vương thượng giá lâm. Ủa mà vương thượng đến đây làm gì?
- Trời còn chưa sáng, gà đang ngủ còn ngon hơn ta mà?
- Á.. cái áo này hôi quá, đứa nào viêm cánh trộm mặc áo ta thế?
Họ im lặng suy nghĩ, rồi nhìn nhau với cặp mắt nghi ngờ. Rồi chợt nhìn thấy y phục mình trên tay người kia, ngỡ bị cướp. Cuộc ẩu đả nhanh chóng xảy ra làm loạn hết cả sân, Gia Ly được một trận cười lăn vì phá được họ. Tần Minh cũng không kiềm được tiếng cười vì quang cảnh hỗn loạn bên dưới, toàn là lấy thịt đè người, ai to con thì đè được người nhỏ con chứ làm gì biết võ thuật.
Đến một lát sau họ mệt quá nằm bệt tại chổ trước sân mà ngủ. Sáng nay nếu họ không đến đúng giờ triều đình ban, thì sẽ bị phạt. Này thì dám khinh thường Gia Ly.
- Haha.. Thật hả dạ, thần bắt đúng rồi. Tên ú ú kia thắng. Ngài lại không tin thần, mau giao ngân lượng ra đây.
- Chậc, nhìn tên kia khoẻ mạnh như thế lại không đánh nổi hắn.
- Ơ..? Tên đó đánh với hắn khác nào là tre đánh với cổ thụ không? Hoàng thượng, ngài thật sự có biết võ công không? Đây là chiêu "Mỡ đè nghỉ siêu thoát" đấy.
Vốn Tần Minh không quan tâm, ngài biết trước kết quả nhưng vẫn cược thua chỉ vì muốn làm Gia Ly cười, ngài gật đầu chấp thuận mình thua.
- Nhưng hiện tại ta không mang theo ngân lượng, chỉ có tấm thân này. Trẫm có thể dùng để thay thế?
Ngài ngã người nằm cạnh bên Gia Ly, ngài chống một tay tựa đầu và kề mặt mình sát cậu. Ôn nhu như nước rót lời đường mật vào tai cậu
- Thần có thân ngài để làm gì chứ?
- Gia Ly, trẫm là vua của một nước đấy?
- Vua của một nước lại không mang trong mình một hào nào, lại còn thua cược. Đáng khen ở đâu ?
Bị cậu nói cho cứng họng, Tần Minh bật cười, ngài ghi nhớ rồi. Nếu có cơ hội sau này sẽ đem cậu lên giường trả đủ, để xem lúc đó cậu có cầu xin tấm thân của ngài thao cậu hay không. Gia Ly cũng cười theo ngài, hiện tại xung quanh ngoài tiếng cười vui vẻ của họ thì không gì khác. Gia Ly thở phào, cậu hiện tại quên mất điều gì làm mình phiền lòng giờ chỉ có thoải mái và yên bình. Cậu nhìn lên bầu trời đầy sao và trăng tròn đang sáng, hí hửng chỉ tay.
- Đẹp quá, trăng đêm nay rất sáng. Ngài nhìn xem, có đẹp không ?
- Ừ, rất đẹp.
Chợt.. Cậu nhìn sang Tần Minh, chỉ thấy ánh mắt ngài chăm chú đặt lên mỗi gương mặt cậu. Tâm tư trầm xuống, cảm xúc trong lòng chợt dâng lên, ngài vẫn không tin rằng đã tìm được cậu. Trác Kỳ của ngài vẫn bình an, chưa từng biến mất. Ngài đã từng nghĩ rằng cậu đã chết nhưng không ngừng hy vọng tìm kiếm cậu, trong tâm vô cùng dằn xé đau khổ, lẽ ra lúc đó ngài không nên để cậu đi. Tần Minh đưa tay vén nhẹ mái tóc cậu, Gia Ly vẫn không hiểu vì sao ngài lại ưu tư như thế.
- Nếu như.. nếu như một ngày nào đó, có thể. Em sẽ yêu ta không?
Gia Ly suy nghĩ..
- Có, nếu như chúng ta quen biết sớm hơn. Thần sẽ yêu ngài.
Thật ra.. điều này Khắc Hoàng đã từng hỏi Gia Ly hai lần nếu như ai còn nhớ, Gia Ly chưa từng trả lời rằng sẽ yêu Khắc Hoàng hay chấp nhận nói yêu ngài ấy, nhưng riêng Tần Minh, chỉ một câu hỏi thì cậu đã có câu trả lời mà không nghĩ ngợi nhiều. Gia Ly đã quên Tần Minh là ai, vậy mà cảm xúc của cậu vẫn nhớ được ai là người nó muốn. Sau đó Tần Minh đưa Gia Ly trở về. Cậu cúi đầu thi lễ tiễn Tần Minh và hứa sẽ gặp lại ngài sau. Vì sắp đến sẽ là lễ Truy Hạ, cần phải chuẩn bị nhiều thứ vì sẽ rời khỏi hoàng cung. Gia Ly ngâm nga một câu hát tự mình nghĩ ra giai điệu, nhảy chân sáo vui vẻ vào điện. Vừa bước vào, cậu nhận ra tại sao trong điện chỉ có một màu tối đen như mực. Đèn dầu trong căn phòng đều bị thổi tắt cả, cậu mò đường đến thắp lửa lại. Chợt va trúng gì đó, khi có ánh sáng trở lại Gia Ly ngạc nhiên vì Khắc Hoàng đang ở cạnh giường, thân ngài mặc hắc y đơn giản. Nhưng màu sắc này là cấm kị ở hoàng thất Đông Ấn vì chỉ khi hoàng đế băng hà mới mặc. Giờ mặc thế này trông chả khác tự trù bản thân mình chết đi.
- Em đã đi đâu?
- Vương thượng, không phải ngài từ chối gặp em sao? Em còn nghĩ ngài không muốn quan tâm đến nữa.
- Trả lời câu hỏi của ta, em đã ở cùng hắn đúng không?
- Đúng là thần vừa ...
Chợt Gia Ly nhìn thấy từng đốm nhỏ sắc đỏ từ chỗ cậu đến cạnh ngài. Giật mình cậu chạy ngay đến tìm kiếm vết thương từ người ngài.
- Máu? Ngài bị thương ở đâu? Vương thượng.. chuyện gì đã xảy ra với ngài?
Khắc Hoàng trầm lặng nhìn cậu, ngài đưa tay vuốt ve khoé mắt của người đang vô cùng lo