“Ta không thể rời đi.” Nàng kiên định nói, nàng không còn nhà để về.
Mà nàng hình như đã thích, hắn ta rồi.
“Tỷ tỷ thương thế của tỷ đã xong rồi, tỷ tỷ nên rời đi.”
Nàng phải nói vậy, để cho nàng ta đi không thể dính liếu tới ca ca của nàng.
Mộng Cơ nghe vậy bước đến nói: “Muội muội cho cô ta theo cũng được, chúng ta cũng không hại người mà.”
“Mà sao muội không cho cô ta theo chúng ta vậy?”
“Vì muội không để ai lại gần ca ca được!”
Mộng Cơ xoa xoa đầu Tiêu Dao nói: “Không sao đâu, nếu ta có người mình thương cũng sẽ không bỏ mặc muội!”
Nàng gật đầu.
Mộng Cơ liền hỏi: “Cô nương cô tên là gì?”
“Ta tên Lăng Cô ngươi có thể gọi ta là cô cô.”
“Được rồi Lăng Cô, bọn ta đi Ngọc Thanh Tông ngươi cũng đi theo đi.”
Lăng Cô được chữa thương nên bình phục, hết đứng lên nói: “Ta đi theo cùng các ngươi!”
“Được rồi vậy chúng ta khởi hành!”
Ba người liền bước đi, trên đường Lăng Cô có dùng tu vi của mình xem hai huynh muội đang ở cảnh giới gì?
Mà không thể xem được tu vi của đối phương, nàng bối rối.
Rốt cuộc hai người này là ai, cô muội muội nhìn nhỏ hơn ta.
Mà ta không nhìn ra cảnh giới, còn vị ca ca không khác tuổi của ta mà ta cũng không biết, hắn cảnh giới gì.
Hai người này, chắc chắn đến từ tiên giới.
Hoặc là một gia tộc thượng cổ nào đó! Nàng kiên định trong lòng.
Không được gây ác ý!
Sau khi đến trước tông môn, bước đến cửa có nhiều người cũng ở đây, để xem cảnh giới có thể tu luyện đến đâu.
Và có thể vào được tông môn hay không, tùy vào số phận.
Có số từ 1-10 cho ra max cấp tu luyện cảnh giới của bản thân chính mình.
Trên đài cao, một vị trưởng lão nói tiếp: “mời người tiếp theo lên đến.”
Một vị thiếu niên bước lên, đặt tay lên tảng đá.
Trên tảng đá phát sáng rồi hiện ra số 3.
“Số ba miễn cưỡng tu luyện có thể vào tông môn!”
“Đi xuống đi,” hắn phất tay nói
“Người tiếp theo.”
Một vị thiếu nữ, tầm 9 hoặc 10 tuổi bước lên.
Nàng đặt tay lên tảng đá, một vầng sáng màu vàng bay từ tảng đá kia bay thẳng lên trời.
Số trên bia đá hiện lên số 8, vị trưởng lão kia vui mừng nói: “Chúc mừng ngươi có khả năng thành Thánh!”
Nói ở đây là Thánh Cảnh.
Nhiều vị trưởng lão từ khác núi cũng bay đến.
“Cô nương gia nhập môn đồ của ta, ta sẽ giúp ngươi tu luyện và cho ngươi công pháp cao giai!”
Một vị nữ trưởng lão nói với nàng.
Một vị nam trưởng lão khác tranh lời nói: “Hứ Tuyết Anh ngươi đừng có mà tranh với ta, vị cô nương này cô hãy gia nhập núi của ta.”
Bởi vì hiện lên chỉ có 6 vị trưởng lão.
Bởi vì Ngọc Thanh Tông có 7 đỉnh núi mà 6 đỉnh núi, được chia cho các trưởng lão cai quản.
Và tìm đồ đệ cho mình!
Trong đó có 6 vị trưởng lão cai quản, ngọn núi còn lại là để tông môn.
Tông chủ cai quản!
Đại điện và bây giờ đang đứng trước ngọn núi thứ 7.
Tên Ngọc Thanh Trì, còn núi khác chưa biết tên.
Các vị trưởng lão đang định nói tiếp, vị thiếu nữ kia lên tiếng nói: “Ta muốn bái ngài làm sư phụ.” Nàng chỉ tay về phía Tuyết Anh!
Tuyết Anh thấy thế liền cười cười nói: “Ngươi đúng là biết chọn lựa, ta đã hơn mấy năm không có đệ tử rồi.
Ngươi là đệ tử đầu tiên đó hảo đồ đệ.”
Vị thiếu nữ kia, nàng có phải chọn sai không, ta thế nhưng là đồ đệ đầu tiên?
Ta có nên đổi không, haizz thôi kệ đi đã chọn rồi thì phải làm thôi!
Nàng liền quỳ xuống cúi đầu ba lạy: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Tuyết Anh gật đầu, bay xuống: “Hảo hảo đồ đệ, bây giờ ngươi cứ đi theo ta!”
Thiếu nữ kia gật đầu nói, “Vâng sự phụ.”
Các vị trưởng lão khác thấy thế, cũng ghen thị.
Còn vị trưởng lão khác , không quan tâm bởi vì hắn không có núi để cai quản nên mặc kệ.
Hắn chỉ cần được thưởng linh thạch là được!
Tiếp theo từng người từng người lên, mà không ai có như thiếu nữ kia nữa!
Chủ yếu là 1 đến 2, ít nhất vẫn có vài người có thể đến 3 đến 6.
5 hoặc 6 chỉ lác đác hai hoặc ba người, đều bị các trưởng lão thu đồ hết.
Không biết qua bao lâu.
Đến lượt Lăng Cô, nàng bước đến đặt tay lên trên.
Một vệt màu đỏ sáng ra, số hiện lên là 2,6 mọi người ai không biết liền nói: “Haizz lại một người nữa không được chọn.”
Nhiều người bị từ chối nói vậy, nhưng cũng có thể vào tông môn làm tạm dịch.
Tu luyện năm năm, để có thể xem lại cảnh giới tu luyện có thể đạt được.
Nên 2 hoặc 3 vẫn có thể vào tông môn.
Vị trưởng lão lên