Mộng Cơ lúc này, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Mắt dần dần mở ra, hắn đau đầu mà ôm đầu nói: “Cái thứ gì rơi trúng đầu ta vậy?”
Hắn nhìn lại thì thấy một quả gì đó lạ lẫm to bằng đầu của hắn, hắn giật mình, liền quỳ xuống lạy: “Đa tạ các lão tổ gánh ta còng lưng!”
Lúc hắn ngất đi, xung quanh cây này cũng không có yêu tộc hay ma tộc, thừa cơ giết hại hắn.
Mộng Cơ không biết rằng, cái cây này là một cây đã sống hơn nghìn năm và có linh trí của nó.
Vì cây lỡ làm rơi quả của nó, rơi trúng đầu của Mộng Cơ nên, lúc Mộng Cơ bị ngất đi, luôn dùng linh khí chữa thương cho hắn.
Để ngõ lời xin lỗi.
Mộng Cơ hắn đứng đấy, xoa xoa đầu rồi cúi chào cái cây: “Cây đại ca, may có huynh bảo vệ ta khỏi đám yêu tộc, ma tộc đa tạ đại ca.
”
“Vì để đa tạ đại ca, ta tặng đại ca cái này.
” Nói xong hắn liền truyền linh khí vào gốc cây.
Cây cảm nhận được linh khí, không những thế còn có công pháp, hóa hình hay tu luyện.
Mộng Cơ truyền linh khí xong liền rời đi, không biết rằng, có một người đang đứng trên đỉnh ngọn cây nhìn hắn.
Hắn liền nhảy xuống tới bên cạnh gốc cây nói: “Thiếu niên kia vậy mà, không biết đây là bát phẩm dược liệu!”
Hắn lắc đầu rồi nói: “Ta giữ thay ngươi vậy!”
“Chỉ là giữ thay dùng thay, chứ không có cướp của ngươi!”
Bởi vì hắn biết, cái cây này khó hái, cho dù là Thánh Cảnh cũng khó mà hái được một quả của nó.
Mà thiếu niên này.
Chỉ vì đi ngang qua làm nó rơi xuống một quả, đúng là vận khí ngút trời.
Mộng Cơ mà biết được, hắn sẽ rất sốc, mà hắn làm sao biết được loại quả này.
Bởi vì đã hơn nghìn năm, chưa có ai từng biết, những vị cao nhân sống hơn ngàn năm mới có thể may ra biết được.
Chưa từng ghi trong sổ sách, hay là lưu truyền miệng người đời, nên Mộng Cơ không biết là điều bình thường.
Trong Ngọc Thanh Tông lúc này, ngồi trên đại điện Ngọc Tử trầm lặng.
Hắn đã tiếp đãi ba ngày, mệt mỏi nên nằm trên ghế, theo như vậy Mộng Cơ cũng đã nằm được một ngày.
Hắn nói: “Haizzz ta nên bế quan tu luyện, con gái của ta cũng đã thành thân, nên là truyền lại cho nàng cũng không sao a!”
Không suy nghĩ nhiều, hắn liền quyết định.
“Được rồi, ta sẽ truyền ngôi cho con gái của ta, không dị nghị gì nữa, ta còn phải bế quan!”
Ngọc Tử không thể ép buộc, Mộng Cơ, nhận chức trưởng môn được, nên hắn cũng không cần thiết, vì Mộng Cơ cũng đã thành thân với con gái hắn.
Nếu tông môn gặp truyện bất chắc, hắn cũng sẽ không bỏ mặc thê tử mà đi a.
(Chú thích: Vì thê tử của Mộng Cơ là tông Chủ nên tông môn hay nàng gặp nguy Mộng Cơ cũng sẽ ra tay cứu giúp cho dù phải chết a.
)
Ngọc Tử ngồi đấy, truyền âm kêu gọi toàn bộ các trưởng lão đến, sau ít lâu từ những đỉnh núi bay đến có thể thấy được cảnh tượng này.
Toàn bộ trưởng lão tập hợp lại, chắc ai cũng biết tông chủ muốn nói điều quan trọng.
Một tên đệ tử đang tuần tra thấy vậy liền nói cùng tên đệ tử bên cạnh: “Ngươi nói xem, rốt cuộc tông môn có việc gì mà phải triệu tập hết các trưởng lão vậy?”
“Ngươi mới vào tông môn nên chưa biết, nếu có việc đại sự quan trọng đến tông môn, tông chủ sẽ triệu tập các trưởng lão cùng bàn luận!” tên đệ tử thấy tên đứng bên cạnh nói vậy liền trả lời.
“Ta mới vào cho nên chưa biết, đa tạ huynh đệ cho ta biết a.
”
Hắn tay sờ đầu, gãi gãi nói: “Ta mời rượu huynh thế nào, coi như chúng ta kết bằng hữu.
”
“Hảo.
”
Trong đại điện tông môn lúc này, mười một vị trưởng lão đứng đấy cúi đầu nói: “Chưởng Môn có gì phân phó?”
Một tên trưởng lão nói, Ngọc Tử ngồi trên đài cao liền trả lời: “Ta gọi các ngươi đến là có việc quan trọng muốn nói, ta cũng tuổi đã già, cần chuyên tâm tu luyện, để thành tiên haha! ”
Hắn biết thành tiên là không thể nào, nói vậy cho nó soái!.
“Nên ta sẽ nhường ngôi chưởng môn, cho con gái của ta, các ngươi có dự nghị gì không?”
Mấy tên trưởng lão lắc đầu, trong đó có Tuyết Anh, một vị trưởng lão nói: “Chưởng Môn chúng ta không có dự nghị gì, thánh nữ tuổi còn nhỏ cũng đã tu vi Luyện Hư cảnh!”
Chúng trưởng lão đều không có dự nghị gì, bởi vì chỉ cần tông môn vững chắc không ảnh hưởng đến bọn hắn là được.
Hảo hảo tu luyện, mỗi tháng đều có linh thạch dâng lên, có tốt không.
Cũng thêm Ngọc Chi tu vi cao, tuổi còn nhỏ, nếu suy nghĩ