Ly Thần mặt vẫn không biến sắc, khi Mộng Cơ có thể đánh bay lại chiêu của nàng, Ly Thần quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Nàng biến mất, hai liên đao cũng cầm trên tay nàng, Mộng Cơ thấy nàng không còn xuất hiện trên cao.
Hắn cũng biến mất, giao đấu cùng nàng trên không, một người một kiếm đánh trả với cuồn cuộn linh khí xông đến.
Mộng Cơ cười, nhảy thấp xuống từ từ vận kiếm pháp.
Hắn không phải vận công thi triển kiếm pháp mà đang đợi Ly Thần mắc mưu.
Ly Thần trên cao vừa đánh trả mà Mộng Cơ đã rơi xuống, lần này nàng nhíu mày.
Ly Thần vẫn suy nghĩ, rốt cuộc hắn đang làm cái gì.
Hồi lâu qua đi, thấy Mộng Cơ vận công thi triển kiếm kỹ nàng cũng công kích đến, không biết mình đã mắc mưu của Mộng Cơ.
Mộng Cơ đang thi triển công pháp thấy vậy, miệng dương lên, Ly Thần nàng thấy được mình mắc kế mưu, liền quay ngược lại lên trời cao nhưng không đợi nàng quay lại.
Mộng Cơ đã nhảy lên, hội tu kiếm khí chém ra, nàng nhìn kiếm khí trước mắt bay đến, làm sao bây giờ.
Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng quyết định ra đại chiêu.
Cầm trên tay song đao, nàng dùng hai thanh đao kết hợp lại tạo thành một thanh đao vòng tròn.
Hai bên là thanh đao sắc bén, bên dưới là tay cầm, nàng miệng lẩm bẩm rồi ném hai thanh đao đi.
Nàng vừa sử dụng công pháp Đao Tuyền Thiên Hồng, hai thanh đao xoay xoay đến phá hủy công kích của Mộng Cơ dễ dàng.
Phá hủy kiếm khí của Mộng Cơ, song đao còn chưa dừng lại tiến đến Mộng Cơ mà Công Kích.
Mộng Cơ cầm trên tay kiếm, hắn nắm chặt kiếm, đỡ lấy song đao xoay đến, tiếng va chạm nổ ra.
Mộng Cơ muốn hất song đao ra, nhưng mà hình như mỗi lần song đao xoay trúng kiếm hắn một vòng, sẽ tỏa ra băng khí đóng băng từng ít một.
Mộng Cơ dứt khoát muốn né tránh, nhưng mà đã muộn kiếm của hắn đã bị đóng băng toàn bộ.
Vào nhát xoáy đao cuối cùng, kiếm của Mộng Cơ dần dần hiện ra vết nứt rồi biến thành mảnh băng vụn rơi xuống.
Mộng Cơ cảm nhận được tay ê ẩm, không thể không nói chiêu này của nàng ta đúng là mạnh.
Song đao vẫn chưa dừng lại xoay xoay đến Mộng Cơ hắn né tránh ra xa, Song đao tiến ra xa bay lên trời đụng chạm trúng kết giới.
Mộng Cơ quay lại, hắn vẫn cảnh giác xem Ly Thần có nhân cơ hội công kích hắn không.
Nhìn trước mắt song đao xoay, hắn biểu thị đụng đến kết giới nên dừng đi a, nếu không thì đúng là công pháp này mạnh bạo lắm a.
Đúng như lời Mộng Cơ suy đoán, song đao chạm đến kết giới va chạm với từng mảnh kết giới xoay ngược lại công kích Mộng Cơ.
Mộng Cơ hắn không ngạc nhiên lắm, mà suy nghĩ, song đao luôn đi theo ta, vậy...
Hắn liền biến mất, song đao đuổi theo.
Đang công kích đến, song đao liền bị tách ra, Mộng Cơ đứng sau Ly Thần cười: "Quả nhiên, đao chỉ theo người và không thể khống chế."
Ly Thần dùng băng làm nứt hai thanh đao ra làm bản thể một đao và một đao không còn kết hợp thành vòng tròn đao.
Nàng cầm đao lên, liền hướng tới Mộng Cơ công kích, Mộng Cơ cũng không yếu thế, hắn xuất hiện cùng quyền đánh trả hai thanh đao làm Ly Thần bị đánh lui.
Ly Thần lui lại sau thì Mộng Cơ đã tiến đến hội tụ linh khí trong quyền miệng nói: "Hỏa Sơn Quyền." trên tay hắn đã tạo thành lửa đáng xuống, Ly Thần nhanh tay dùng đao đỡ lấy nhưng vẫn bị đánh xuống khán đài làm băng tan nứt vỡ từng mảnh.
Ly Thần miệng chảy máu nhỏ, nàng dùng tay lau đi vết thương.
Cầm trên song đao nhắm mắt lại, vô ý thức xung quanh xuất hiện dị tượng.
Băng dần dần lan ra, khán đài băng vừa nứt ra đã hồi phục lại, còn thêm cứng rắn.
Mộng Cơ đáp xuống, nhìn xuống tảng băng vậy mà hiện ra lại mặt của hắn, hắn dùng tay đẩy tóc lên, cười.
Trên mặt băng còn xuất hiện ánh sáng lấp lóe.
Dưới khán đái, mấy người xem đều run rẫy nói: "Phụ mẫu ta ơi, vừa hết lạnh a, giờ lại đến!"
Run rẩy ôm lấy bản thân, mà trên tay cũng dần dần hóa băng, mấy người đều ngây người.
"Đây đây là băng, tại sao lại bị đóng băng, kết giới vẫn còn đó chưa bị phá hủy tại sao a."
Mấy người đều gật đầu, một thiếu niên trong đó chạy ra ngoài phủ kiếm một đâu ra.
Một cái miếng sắt,