Ly Càng lão cha chỉ biết nhìn.
Nhìn nhi tử của mình bi thương, khóc ròng rã, xung quanh căn phòng đều được phủ một lớp hình ảnh buồn bả.
Quanh giường được nhiều nô tì cùng nô tài vây quanh đều khóc ròng rã, xung quanh căn phòng.
Giường được phủ một màu xanh, còn có bàn ghế ngồi trên đó còn có chén trà, bên cạnh cũng để một chén nước to.
Xung quanh đều được để nhiều tủ, còn có một chiếc gương cùng nhiều son phấn khác.
Đây liền hiểu được là căn phòng nữ nhân, xung quanh mấy người hầu đều khóc ròng ròng.
Một nô tì nước mắt rơi xuống nói: "Phu nhân, người không thể chết.
Ta còn muốn đi theo người Ô Ô."
Một nô tài khác cũng nói: "Phu nhân, ngày thường tuy ta không phục vụ phu nhân, nhưng người quá tốt."
Trong tất cả đám nô tì hay nô tài đều được Phượng Vũ tăng lương, nàng chưa bao giờ quát mắng những nô tài này.
Nên đều được các nô tì, nô tài yêu mến, Ly Càng khóc lóc ôm lấy nàng, ôm đầu nàng.
Nhìn vẻ mặt già nua trước mắt thiếu nữ, Ly Càng hắn không kìm nén được mà nói: "Phượng Vũ ta yêu nàng, ta Ly Càng cả đời này chỉ có mỗi mình nàng làm thiếp."
"Ta thề dưới danh dự của ta, sẽ không quên nàng, nàng hãy đợi ta."
"Ta muốn theo nàng, nhưng không thể, ta rất muốn đi theo nàng nhưng ta còn muốn hoàn thành mong muốn của nàng." hắn lặp lại muốn tưởng nhớ đến nàng.
Hắn từng có thề rằng với Phượng Vũ, năm ấy trong một gốc cây liễu, nàng nằm dựa đầu bên cạnh Ly Càng rồi nói nhỏ.
"Phu Quân, nếu một ngày ta chết.
Ngươi nhớ không được đi theo ta nhớ chưa?"
Ly Càng quay người, nhìn phía Phượng Vũ đôi mắt tinh xảo cùng mái tóc đỏ rực, thêm mỹ quan xinh đẹp.
Hắn liền cười nói: "Có ta ở đây sao có thể cho nàng chết." Phượng Vũ chỉ biết cười.
Ly Càng khóc càng ngày càng lâu, hắn liên tục nói: "Ta xin lỗi, ta không thể bảo vệ nàng như ta từng hứa."
"Phượng Vũ ta xin lỗi, ta xin lỗi."
Ngoài cửa liền có tiếng chân chạy đến, sĩ nhiên là Bao Tử cùng Ly Định, Ly Định liền chạy tới ôm lấy mẫu thân nước mắt rơi nói: "Mẫu thân người đừng đi."
"Người chưa thực hiện lời hứa, dẫn ta đi dạo chơi Lễ Hội Hoa Đăng năm nay."
"Mẫu thân, người đừng chết Ô Ô."
Bao Tử nhìn trước mắt, Ly Càng ôm lấy thân thể Phượng Vũ hắn không kìm được rơi nước mắt.
Tuy hắn nhìn có vẻ cứng cỏi, nhưng trong thâm tâm luôn biết ơn đến Phượng Vũ, nàng từng cứu hắn một mạng.
Cũng kể từ đó, hắn luôn theo Phượng Vũ dù nàng gặp bất chắc hay nguy hiểm, hắn cũng một thân một mình lao ra không sợ sống chết.
Nhưng hắn biết, Phượng Vũ đại nhân ngài ấy đã vẫn lạc, hắn chỉ đành quỳ xuống miệng liền nói: "Phượng Vũ đại nhân, người ra đi thong thả."
Dứt lời hắn dập đầu xuống nền gạch đá, ba lần liền tiếp, khi hắn đứng dậy trán đã chảy máu nhưng hắn vẫn như cũ kiên định.
Hắn liền tiến tới bên cạnh Ly Càng quỳ xuống nói: "Ly Càng đại nhân, Phượng Vũ đại nhân đã ra đi."
"Người cũng đừng tự trách bản thân, Phượng Vũ đại nhân muốn ngài tiếp quản Ly gia phát triển Ly gia thật mạnh mẽ."
Ly Càng quay người lại, đều gật đầu.
Hắn xác thực như lời Bao Tử nói, phải phát triển Ly gia thật mãnh mẽ.
Không để cho nàng ấy thất vọng, dứt lời hắn quay người ôm Phượng Vũ trên tay, cùng lúc đó muội muội Phượng Vũ cũng chạy đến nhìn trước mắt.
Ngơ người dùng ta che miệng rồi khóc nức nở: "Tỷ tỷ."
Cuối cùng đám tang được làm trong thập tứ ngày, việc này làm ai nấy cũng buồn rầu vì mất đi Phượng Vũ đại nhân.
Xung quanh Ly gia năm đó, chưa từng là Đệ nhất gia tộc.
Ly gia lúc này xung quanh đều được bao phủ bởi vải trắng.
Không một lời nói vui vẻ mà đều là nỗi bi thương, trước của đều được in giấy trắng.
Bước vào trong đều thấy được, vải trắng bao quanh nhà từ đầu đến cuối.
Nhiều vàng mã giấy trắng dưới đất, bước đến trước đại điện là linh đài cùng một cái quan tài.
Xung quanh là Ly gia tộc nhân mặc trong mình bộ áo trắng.
Trước mắt bia đài là một chậu đốt lửa bên trong.
Còn có ly hương, trên đó đã được cắm hơn nghìn cây hương, lúc này muội muội của Phượng Vũ, Phượng Hà liền cúi người đốt vàng mã cho tỷ tỷ.
Nàng nhìn