Làm hắn chỉ biết quay người rời đi, Trương Tam thấy vậy cũng bước theo sau liền hỏi: Hói Đầu đại ca."
"A Sơn Bà Bà là ai vậy?" nghe vậy Hói Đầu liền lau nước mắt nói: "A Sơn Bà Bà là ngươi từng nuôi ta lớn khôn."
Hắn liền tận tình nói cho Trương Tam mọi chuyện, năm ấy Hói Đầu còn là một tiểu hài tử, bị đói trên con đường.
Năm đó, dịch bệch kéo dài mất mùa đói kém đi ra ngoài đường đều là thi thể, không phải là bị giết mà đói đến chết.
Một thân một mình, Hói Đầu đi trên con đường thân gầy trơ xương, bước đi còn không vững chắc, hắn nhìn trước mắt mơ, hồ.
Thì đằng xa có tiếng ngựa lao đến, một đám triều đình mặc giáp cầm trên tay binh khí cưỡi ngựa phi nhanh đến, quân triều đình thấy một tiểu hài tử vậy mà còn sống bước trên đường.
Đẫn đầu là một thiếu niên, hắn liền dừng ngựa, đoàn quân triều đình theo sau cũng dừng lại, thiếu niên xuống ngựa tiến vấn đến Hói Đầu.
Hói Đầu bụng đói cồn cào bước đi trên con đường, hắn ngước nhìn mắt mơ hồ nhìn thấy thiếu niên, hắn cũng không sợ bởi vì triều đình cần phải có quân lương để đi đánh giặc.
Hắn cười với thiếu niên, thiếu niên nhìn những người dân trong thành chết đói, vì để dành quân lương cho mấy người bọn hắn, đã bị mất mùa đói kém còn có dịch bệnh.
Đều này làm người dân trong thành đều phải chết đói hoặc là bị dịch bệnh, hắn cúi người xuống xoa xoa đầu Hói Đầu rồi nói: "Tiểu tử, cha mẹ ngươi đây?"
Hói Đầu cảm nhận được bàn tay của thiếu niên, xoa xoa đầu hắn liền đưa hai tay giữ lấy cảm nhận được sự quan tâm.
Hắn liền cười nói.
"Phu mẫu ta, toàn bộ đều chết rồi." Hói Đầu tóc bù xù, mặt toàn bụi bắn mặc trên mình một tấm vải rách nát, thủng nhiều lỗ trên đó.
Thiếu niên nghe vậy, cũng thương cảm liền nói: "Người đâu mang lương thực ra cho đứa bé này." sau lưng cũng truyền đến tiếng nói: "Tới ngay."
Một thiếu niên cầm trên tay, vài miếng bánh tới, đưa cho Hói Đầu, Hói Đầu không giám nhận lấy nhìn trước mắt vài cái bánh, hắn cũng nuốt nước miếng.
Bởi vì lâu ngày không có được ăn cơm, hắn đã rất đói còn là một hài tử, hắn lâu ngày không ăn cơm căn bản cũng sắp chết.
Thấy vậy đứng đầu quân triều đình thiếu niên cười nói: "Hài tử ngươi nhận lấy đi, có ta ở đây." Hói Đầu liền do dự nhưng vẫn cầm lấy ngấu nghiến ăn.
Thiếu niên cười nói: "Ăn từ từ thôi, không có ai tranh dành với ngươi." Hói Đầu cũng không ăn từ từ mà tiếp tục ăn ngấu nghiến, bởi vì hắn đã quá đói.
Thiết niên thấy vậy, cũng chỉ biết lắc đầu, hắn mang theo một túi da, trong đó có nước.
Để lại vài cái bánh cho Hói Đầu rồi lên ngựa nhanh chóng rời đi.
Đoàn quân theo sau cũng lần lượt rời đi, Hói Đầu ăn xong một cái bánh liền quay người lại,